Đó chính là dùng mạng người để trấn áp.
Để nhiều ngự linh sư thay phiên nhau thắp nến thanh đồng, cố định cánh tay của cô bé, nàng ta chỉ có hai tay, nghĩa là chỉ có thể cướp lấy khuôn mặt của hai người cùng một lúc.
Chỉ cần tất cả ngự linh sư đều ở trong phạm vi ánh nến bao phủ, cố định cánh tay cô bé lại, cô bé sẽ mất đi cách thức tấn công mạnh nhất và không thể lấy thêm mặt người nữa.
Những người còn lại tiếp tục giết chết cô bé, tiêu hao hết khuôn mặt mà nàng ta có được.
Chỉ tiếc là hiện tại không có nhiều ngự linh sư như vậy, nên nến thanh đồng không thể duy trì được lâu.
Cuối cùng, Phương Hưu lựa chọn dập tắt nến thanh đồng.
Hiện tại không có cách nào để đối phó với cô bé này.
Một luồng xúc cảm lạnh lẽo truyền tới, tầm mắt Phương Hưu tối sầm đi, thế giới chỉ còn lại một mảng yên tĩnh.
Hắn biết khuôn mặt của mình đã bị lấy đi.
Vù vù!
Phương Hưu rạch ra vài lỗ trên mặt, khôi phục các giác quan.
Vậy mà cô bé lại đổi mặt của hắn.
Lại lâm vào đường cùng nữa nữa rồi sao?
Quỷ dị S quả nhiên không thể khinh thường.
Dương Minh và Bạch Tề cũng đồng thời dừng tay, bọn họ biết nếu tiếp tục tấn công thì người chết sẽ là Phương Hưu.
Có lẽ cô bé đã hao tổn quá nhiều khuôn mặt nên đang rất cần bổ sung gấp, không quan tâm Bạch Tề có bị hủy dung hay không, Dương Minh có xấu hay không, nàng ta đã nhanh tay lấy mặt của bọn họ.
Hai người muốn đánh chuột lại sợ vỡ bình, không hề có sức phản kháng.
Ánh mắt Phương Hưu lóe lên, xem ra vận mệnh cũng không thể toàn năng, dưới sự can thiệp của ngoại lực, tiến trình lịch sử cũng sẽ xuất hiện thay đổi.
Sau khi lấy mặt, cô bé không quay người bỏ đi như lần trước.
“Các ngươi hủy hoại mặt của ta! Các ngươi đáng chết!”
Nàng ta xuất chiêu, năng lực của Bạch Tề bị nàng ta đẩy tới cực hạn, nàng ta hóa thành tàn ảnh lao về phía mọi người.
Mở đầu trong số đó là Phương Hưu, bởi vì Phương Hưu dùng dao đâm nàng ta nhiều nhất.
Phập!
Trước ngực Phương Hưu xuất hiện một cái lỗ máu, cánh tay mảnh khảnh của cô bé thọc vào trong đó, máu tươi phun ra. Hắn cúi đầu nhìn cô bé, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Xem ra tố chất thể lực quá mạnh cũng không phải là chuyện tốt, vẫn phải bù lại một dao.”
Nói xong, trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, hắn cầm con dao phẫu thuật lên và đâm mạnh vào trán mình.
...
...
Phương Hưu quay lại lần nữa, không chọn cách liều lĩnh đối đầu với Vô Diện.
Trong điều kiện hiện tại rất khó giải quyết được nàng ta, cho dù có thể miễn cưỡng giải quyết thì cũng không có cách nào để đi tiếp được.
Mặc dù có thể dùng chìa khóa vàng để quay về nghỉ ngơi nhưng vấn đề là theo thời gian trôi qua, phong ấn của Bệnh viện Tâm thần Thanh Sơn sẽ ngày càng yếu đi, càng nhiều thứ quỷ dị thoát ra.
Điều này sẽ ảnh hưởng cực lớn đến hiệu suất thu hoạch lễ vật mà viện trưởng để lại.
Vì vậy, sau khi nói tin tức của Vô Diện cho mọi người biết, Phương Hưu nhanh chóng hủy đi mặt mình.
Những chuyện xảy ra sau đó cũng hệt như vậy, Bạch Tề cũng bị hủy dung, Dương Minh thà chết cũng không hủy hoại dung mạo của mình, còn Mã Hưng Bang thì lại trát bụi lên mặt.
“Có thể cho ta mượn mặt các ngươi...”
Cô bé xuất hiện lần nữa, lại nói được có nửa câu.
Nàng ta nhìn lướt qua một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Mã Hưng Bang.
Có vẻ tiêu chí lựa chọn gương mặt của nàng ta dựa trên độ hoàn mỹ, đẹp và xấu.
Dù mặt Mã Hưng Bang dính đầy bụi thì cũng không ảnh hưởng mấy đến cô bé, sau khi lau chùi là có thể sử dụng được.
Mã Hưng Bang kinh hãi tột cùng, cố gắng hết sức để kích hoạt năng lực trọng lực của mình, nhưng khuôn mặt vẫn bị cướp đi.
Dương Minh và Bạch Tề đang muốn ra tay thì lại bị Phương Hưu ngăn cản.
Sau khi cướp lấy khuôn mặt, cô bé lập tức quay người bỏ đi mất.
Mã Hưng Bang mất đi khuôn mặt đang gắng sức giãy giụa, hắn ta rơi vào thế giới tối tăm tĩnh lặng, không thể thở được.
Cuối cùng, Dương Minh giúp hắn ta rạch ra mấy cái lỗ.
Không ngờ câu đầu tiên sau khi mở miệng lại là...
“Các ngươi cứ thế trơ mắt nhìn nàng ta lấy đi mặt ta! Các ngươi là đang hãm hại đồng nghiệp, ta muốn đến tổng bộ kiện các ngươi!”
Nghe được lời uy hiếp của Mã Hưng Bang, ba người đều cực kỳ cạn lời.
Bạch Tề: “Ngu ngốc.”
Dương Minh: “Do ngươi giở trò khôn vặt, còn oán trách ai?”
Phương Hưu: “Giết hắn đi, ở chỗ này không ai biết là chúng ta làm. Lúc tổng bộ có hỏi thì nói hắn chết trong tay Vô Diện.”
Mã Hưng Bang: “...”
Hắn ta lập tức sợ hãi, tuy hắn ta có nhiều năng lực nhưng đều ở cấp nhị giai, một chọi một hắn ta tự tin không thua bất cứ ai, nhưng nếu bị đánh hội đồng thì...