Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 274 - Chương 274: Tay Quỷ Vô Tận

Chương 274: Tay quỷ vô tận Chương 274: Tay quỷ vô tận

"Ta... ta nói đùa thôi, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như cùng vào sinh ra tử, là chiến hữu cùng nhau sống sót từ trong tay quỷ dị cấp S, sao ta có thể báo cáo các ngươi với tổng bộ được." Mã Hưng Bang vội nói.

"Nhưng mà ta thì không nói đùa.” Phương Hưu bình tĩnh nhìn chăm chú vào Mã Hưng Bang, ánh mắt kia sâu không thấy đáy, khiến hắn ta run rẩy trong lòng.

Hắn ta vô cùng tin tưởng, Phương Hưu thật sự không phải nói đùa.

Mã Hưng Bang giật thót một cái, nắm chặt chìa khóa vàng trong lòng bàn tay theo bản năng, nếu Phương Hưu thật sự động thủ, vậy hắn ta sẽ lập tức chạy trốn.

"Được rồi Hưu ca, đừng dọa hắn ta nữa, chúng ta chạy nhanh đi thôi, ta sợ cô bé kia quay trở lại.” Dương Minh đột nhiên nói.

Phương Hưu không nhìn Mã Hưng Bang nữa.

Đoàn người tiếp tục tiến lên.

Dưới tình huống Phương Hưu ra sức dẫn đường, bọn họ đi tới tòa C.

Tuy rằng một số vị trí trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn xảy ra thay đổi, nhưng vị trí của mấy tòa nhà lớn vẫn như trước.

Đoàn người xuyên qua hành lang, đi vào tòa C.

Kế tiếp, chỉ cần lên tầng 5, tìm phòng 520 là được.

Rất nhanh, đoàn người tiến vào một đại sảnh.

Đại sảnh rất trống trải, rải rác mấy bộ bàn ghế, trong đó còn có TV kiểu cũ, bàn cờ năm quân, bàn bóng bàn, radio, vân vân…

"Đây là… Phòng hoạt động của bệnh nhân tâm thần?” Dương Minh nhìn một lượt rồi đánh giá.

Đến khi hắn ta nhìn thấy chiếc ti vi kiểu cũ kia, tấm tắc lấy làm lạ: “Kích cỡ ti vi này là loại lâu lắm rồi, còn là ti vi Plasma, loại này đã bị đào thải từ lâu, hiện tại đều là TV LCD.”

Phương Hưu nhìn ti vi Plasma trước mặt, hắn đột nhiên hiểu ra.

Cho dù là phong cách kiến trúc, hay là cơ sở vật chất bên trong bệnh viện tâm thần đều chứng minh, nơi này có từ mười mấy năm về trước.

Trong lòng hắn đã lờ mờ có suy đoán, bệnh viện tâm thần này hẳn là do viện trưởng xây dựng từ mười mấy năm trước, sau đấy dùng thủ đoạn nào đó, kéo nó đến thế giới bên kia.

Mọi người đánh giá ti vi Plasma, nhưng Mã Hưng Bang thì không còn tâm trạng để để ý ti vi, bởi vì hắn ta không còn gương mặt.

Hơn nữa hắn ta phát hiện, sau khi mất đi gương mặt, năng lực của hắn ta cũng biến mất, cũng may những năng lực trước đây sao chép vẫn còn, bằng không bản thân xem như hoàn toàn vô dụng.

Hiện tại hắn ta bức thiết hy vọng có thể lấy gương mặt về.

Với hắn ta mà nói, mặt có thể không cần, nhưng năng lực không thể không có.

Mà Mã Hưng Bang còn chưa biết sau khi bị lấy đi gương mặt, thì mạng sống cũng bị trói chặt với cô bé kia, nếu không thì nhất định hắn ta sẽ càng thêm nôn nóng.

"Đi thôi.” Phương Hưu nói một câu rồi tiếp tục dẫn đường.

Lúc này, Dương Minh đột nhiên quay qua, nhìn chằm chằm thẳng mặt Phương Hưu, mặt đầy ngạc nhiên: "Hưu ca, mặt của ngươi lành rồi sao?”

Mọi người sửng sốt, ngay sau đó nhìn lại, phát hiện miệng vết thương trên mặt Phương Hưu đã khép lại hết, một vết sẹo cũng không có, thậm chí làn da còn tốt hơn so với trước đó.

Bạch Tề: “...”

"Không cần để ý việc nhỏ này.” Phương Hưu thản nhiên đáp lại một câu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Tề: “...”

Đang lúc đoàn người đi đến giữa phòng hoạt động, đột nhiên có biến cố.

Mùi thi thể thối rữa đột nhiên tràn ngập khắp nơi.

Trong nháy mắt tất cả đều cả kinh, đã trải qua hai sự kiện quỷ dị trước đó, trong lòng mọi người đều căng như dây đàn, dù là gió thổi cỏ lay đều vô cùng cảnh giác.

"Mùi hôi là xuất phát từ phía trên.”

Nghe Phương Hưu nhắc nhở, mọi người vội vàng ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.

Chỉ thấy ở trên trần nhà xuất hiện nước sóng gợn, sóng gợn liên tục, khuếch tán ra toàn bộ trần nhà.

"Cẩn thận!”

Vẻ mặt Bạch Tề nặng nề, hắn ta rút đoản đao bên hông ra, những người khác cũng lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.

Ngay sau đó, vô số cánh tay tái nhợt đầy thi ban* mọc ra từ trần nhà, giống như dây đằng điên cuồng lan tràn, hung hăng chộp tới mọi người.

*Thi ban: các đốm xuất huyết đỏ tím có thể nhìn thấy dưới lớp biểu bì của động vật chết do quá trình lưu thông máu ngừng lại, máu đọng ở dưới cơ thể.

Trận chiến lập tức được phát động.

Ánh đao của Bạch Tề chợt lóe lên, vô số cánh tay bị chặt đứt, chúng nó rơi xuống mặt đất, chậm rãi mục ruỗng rồi hòa vào trong đất.

Nhưng ngay sau đó, từ trên trần nhà lại mọc ra vô số cánh tay mới.

Giống như rau hẹ vậy, cắt hết một lượt lại mọc ra lượt mới.

“Đ- mé! Mặc dù những cánh tay này thực lực không mạnh, nhưng chém mãi không hết! Mẹ kiếp, quỷ dị trong bệnh viện tâm thần con sau so với con trước càng thêm biến thái!” Dương Minh vừa mắng, lại vừa phải nén giận ra tay.

Mã Hưng Bang thử dùng trọng lực nghiền nát những cánh tay, nhưng cũng vô dụng, sẽ càng có nhiều cánh tay mọc ra từ trần nhà.

Bình Luận (0)
Comment