Mà Phương Hưu thì nhàn nhã nhìn bọn họ chiến đấu.
Không sai, là nhàn nhã nhìn.
Bởi vì những cánh tay kia không công kích hắn.
Dương Minh nhanh chóng chú ý tới điểm này.
“Ôi đệt, Hưu ca, vì sao ngươi không bị công kích? Không lẽ đúng như Mã Hưng Bang nói, ngươi và bệnh viện tâm thần là cá mè một lứa?”
Ánh mắt Mã Hưng Bang lóe lên, hắn ta u ám nói: "Quả nhiên ta đoán không sai! Phương Hưu ngươi có vấn đề!”
"Hưu ca, nếu ngươi và bọn chúng cùng một đám thật, vậy ngươi mau bảo chúng dừng tay, ta là người một nhà mà!”
"Im miệng! Đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tư nói đùa!” Bạch Tề nói trong giận dữ.
Đến cùng vẫn là Bạch Tề hiểu Dương Minh, liếc mắt đã nhìn ra Dương Minh đang nói đùa.
Chỉ cần có chút đầu óc đều biết, nếu như Phương Hưu và bệnh viện tâm thần thật sự là cùng một đám, vậy hắn đã về đến nhà rồi còn giả vờ làm cái gì?
Không có Phương Hưu, bọn họ ngay cả cửa thứ nhất là bóng da đầu người cũng chưa chắc có thể thông qua.
Nhưng mà Mã Hưng Bang, bởi vì ghi hận với Phương Hưu ở trong lòng, do lúc chuẩn bị vào đã bị cướp mất quyền chỉ huy nên hơi có chút vấn đề là hắn ta lại nghi ngờ.
"Hí hí.” Dương Minh cười: “ Không phải là ta đang làm dị bầu không khí sao? Những tay quỷ này thực lực không mạnh, nhưng chém không hết, giết không thôi thì khô khan quá! Hình như tay quỷ công kích ta ít hơn rồi?”
Mọi người nhìn sang, phát hiện thật là như thế, trước đó có khoảng hơn 50 cánh tay công kích Dương Minh, tuy rằng chúng không ngừng sinh trưởng, nhưng tổng số lượng trước sau đều duy trì trong khoảng 50.
Mà hiện tại chỉ còn khoảng 20 cánh tay.
Nhưng tay quỷ công kích những người khác lại không có xu hướng giảm đi, ngược lại còn có xu hướng tăng lên.
Bạch Tề hơn 50, Mã Hưng Bang thì hơn 80 tay quỷ.
Phương Hưu bình tĩnh nhìn tất cả, trong lòng đã có chút suy đoán, vì để chứng minh suy đoán, hắn nói với Mã Hưng Bang: “Sau khi bị Vô Diện cướp đi gương mặt, sinh mệnh sẽ trói chặt với nàng ta, nàng ta chết đi trong lúc sử dụng gương ngươi thì ngươi sẽ chết thay nàng ta.”
"Cái gì!?” Mã Hưng Bang vừa nghe xong, mặt mày lập tức biến sắc, sắc mặt tái nhợt đi, hiển nhiên hắn ta đã liên tưởng đến rất nhiều chuyện kinh khủng
Mà đúng lúc này, số lượng tay quỷ trên đỉnh đầu hắn đột nhiên tăng vọt, trong nháy mắt từ hơn 80 biến thành hơn 100.
Mã Hưng Bang vừa kinh ngạc vừa giận dữ, điên cuồng ra tay, nhưng số lượng tay quỷ lại càng ngày càng nhiều.
Nhìn thấy cảnh này, Phương Hưu đã nhìn thấu quy luật giết người của tay quỷ.
“Số lượng tay quỷ được quyết định bởi nỗi sợ của bản thân, ngươi càng sợ hãi, tay quỷ tấn công ngươi sẽ càng nhiều.”
Số lượng tay quỷ giảm đi sau khi Dương Minh nói đùa và số lượng tay quỷ tăng lên sau khi Mã Hưng Bang biết chính mình bị một cô bé điều khiển đều đã chứng minh chuyện này.
“Số lượng tay quỷ đại diện cho nỗi sợ hãi trong lòng sao?” Dương Minh tự mình lẩm bẩm, sau đó nhìn về phía Bạch Tề, hai mắt sáng lên.
“Ha ha ha…Tiểu Bạch, hóa ra ngươi nhát gan như vậy à, ta chỉ có hơn hai mươi cái, mà ngươi có hơn năm mươi cái.”
“Câm miệng!” Bạch Tề nổi giận gầm lên một tiếng.
Sau khi Mã Hưng Bang được nhắc nhở, hắn ta vội vàng đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, quả nhiên số lượng tay quỷ không còn tăng lên nữa.
Cùng lúc đó, hắn ta lại âm thầm kinh hãi, rốt cuộc Phương Hưu này là ai, trong lòng hắn không có chút sợ hãi nào?
Điều này quả thật là không thể tưởng tượng được!
Ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn không chỉ có một con quỷ dị cấp S tồn tại, bất kì ai đến đây đều sẽ sinh ra nỗi sợ hãi trong lòng.
Sợ hãi là bản năng của con người và là điều không thể tránh khỏi.
Chẳng qua sự khác biệt là ít hay nhiều mà thôi.
Nhưng ít nhiều gì cũng đều sẽ có một chút sợ hãi.
Đặc biệt là sau khi vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, rồi còn trải qua hai sự kiện quỷ dị kia, là một người bình thường thì trong lòng phải có chút dao động chứ?
Nhưng nỗi sợ hãi của Phương Hưu bằng không.
Chuyện này không bình thường, đây không phải là vấn đề lòng dũng cảm lớn hay nhỏ, người dũng cảm chỉ là họ ít khi sợ hãi chứ chắc chắn không phải là không sợ hãi.
“Các ngươi cứ tiếp tục, ta đi về phía trước xem thử.” Phương Hưu thản nhiên nói, sau đó phóng khoáng mà bước đi giữa vô số tay quỷ.
Hắn không có đủ kiên nhẫn để đợi tất cả mọi người.
Dương Minh nhìn mà ghen tị.
“Kể mà lúc nào ta cũng có thể phóng khoáng như hắn thì tốt rồi.”
…
…
Sau khi Phương Hưu rời khỏi phòng sinh hoạt, hắn nhanh chóng đi vào trong một hành lang, cái hành lang này rất dài, đầu bên kia hành lang vô cùng u ám, giống như một đường đi dẫn đến địa ngục.
Hắn bình tĩnh đi vào bên trong, tiếng bước chân vang vọng.
Lộc cộc…lộc cộc…
Đi mãi đi mãi, bóng dáng hắn dần dần bị bóng tối che khuất, lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Sắc mặt Phương Hưu không thay đổi, cánh tay buông xuống, con dao phẫu thuật màu bạc sáng bóng rơi vào tay hắn.