Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 279 - Chương 279: Xem Ra Châu Thanh Phong Này Cũng Được Phết

Chương 279: Xem ra Châu Thanh Phong này cũng được phết Chương 279: Xem ra Châu Thanh Phong này cũng được phết

"Ta đã tới đó rồi, không có chút manh mối nào." Phương Hưu bình tĩnh nói.

Hiển nhiên Mã Hưng Bang không tin, hắn ta cũng không dám nói Phương Hưu nói dối, ngược lại khéo léo bảo: "Nhỡ đâu có manh mối nào bị ngươi bỏ qua thì sao? Để ta xem xem."

Nói xong, Mã Hưng Bang cẩn thận mở cửa đi vào kiểm tra, liếc nhìn xung quanh, thấy cuốn nhật ký bị tàn phá, trong lòng lập tức vui mừng.

Tuy nhiên, sau khi mở ra, thấy bên trong trống rỗng, hắn ta lập tức có cảm giác như bị lừa.

"Có quyển nhật ký lại không viết nhật ký, xem ra cũng không phải người nghiêm túc gì, thật xui xẻo."

Sau khi ném cuốn nhật ký, hắn ta rời đi.

Sau một hồi thăm dò đơn giản, đoàn người nhanh chóng phát hiện ra một văn phòng khác, trên văn phòng này có treo bảng hiệu ghi rõ: Phòng viện trưởng

Ánh mắt Phương Hưu lóe sáng, phòng viện trưởng đã được chuyển tới đây rồi à?

Vừa nhìn thấy ba chữ "Phòng viện trưởng", ngay cả Dương Minh - người có chỉ số thông minh thấp nhất cũng cảm thấy nên đi vào xem, có lẽ bên trong có ẩn giấu bí mật nào đó.

Phương Hưu lại không quan tâm, mặc dù hắn đã xem rồi, nhưng lần này mới được coi là đi vào một cách chân chính, có thể tìm kiếm một lúc.

Thế là mọi người nhanh chóng bước vào phòng viện trưởng, đương nhiên cũng nhìn thấy tấm da dê do Châu Thanh Phong để lại.

Người được thiên mệnh ưu ái, ngươi có muốn biết sự thật về thế giới này không?

Muốn biết rốt cuộc thì quỷ dị là gì không?

Ngươi đi đến nơi này, chắc hẳn trong lòng cũng tràn ngập nhiều câu hỏi. Đừng lo lắng, bạn của ta. Ta đã để lại mọi thứ ở phòng 520, tòa nhà C, Bệnh viện Tâm thần Thanh Sơn. Ở đó có tất cả điều ngươi muốn biết, đi thôi, đi tìm nó đi.

Khi ngươi tìm ra sự thật cũng là lúc ngươi đưa ra lựa chọn.

Hãy làm theo trái tim của mình và chấp nhận những món quà của số phận.

Ký tên: Châu Thanh Phong

Sau khi đọc những dòng chữ trên giấy da, mọi người đều có biểu cảm khác nhau.

"Người được thiên mệnh ưu ái, chẳng phải nhắc tới ta đây sao? Xem ra Châu Thanh Phong này cũng được phết, còn để lại quà cho ta." Dương Minh lẩm bẩm.

Sắc mặt Bạch Tề lập tức tối sầm: "Đồ ngốc! Trọng tâm chú ý là quà sao? Trọng điểm không phải là Châu Thanh Phong là ai? Sự thật thế giới là gì? Và tại sao hắn ta lại biết trước ngươi sẽ tới à?"

"Này Tiểu Bạch, suy nghĩ nhiều để làm gì, chẳng phải đến phòng 520 là sẽ biết được sao." Dương Minh hoàn toàn thất vọng.

Chỉ có ánh mắt Mã Hưng Bang lóe lên, nhưng lúc này hắn đã mất khuôn mặt, không nhìn ra được vẻ mặt thế nào, nếu không hẳn là hắn ta sẽ có vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

Quả nhiên đồ vật để lại ở nơi này là dành cho Dương Minh sao?

Nhưng tại sao lại là hắn ta?

Phải chăng là do… thiên mệnh?

Hình như nghĩ đến điều gì đó, Mã Hưng Bang nhanh chóng đè nén sự bàng hoàng trong lòng, cố gắng không để lộ ra sơ hở nào.

Thật ra hắn ta không biết, Phương Hưu đã nhìn thấy mọi thứ.

Lúc này, một cảnh tượng thần kỳ lại xảy ra.

"Này! Chữ trên đó biến mất rồi!" Dương Minh đột nhiên kêu lên.

Mọi người vội nhìn qua thì thấy chữ trên tấm da dê dần biến mất như thể bị cục tẩy xoá đi.

Phương Hưu hiểu ra, xem ra đây đều là do viện trưởng sắp đặt, mọi thứ liên quan đến hắn ta đều sẽ bị xóa bỏ.

“Tấm da dê này có vấn đề gì à?"

Mọi người bắt đầu kiểm tra lại tấm da dê, nhưng dù kiểm tra thế nào cũng chỉ thấy đây là một tấm da dê bình thường.

Vì vậy mọi người bắt đầu tìm kiếm những manh mối hữu ích khác trong văn phòng viện trưởng, nhưng không tìm thấy gì, cuối cùng đành phải đi tiếp.

“Hưu ca, chúng ta có nên làm theo lời trong tấm da dê, đến phòng 520 của tòa nhà C không? Nói thật, ta rất tò mò viện trưởng bệnh viện tâm thần này để lại cho ta món quà gì." Dương Minh đề nghị.

Lúc này Mã Hưng Bang vốn vẫn im lặng đột nhiên nói: “Phương Hưu, nơi chúng ta đang ở là tòa nhà C, trước đây ngươi vẫn luôn dẫn đường, liệu có phải ngươi đã biết toà nhà C này cất giữ món đồ gì nên mới đưa bọn ta đến nơi này không?"

"Không sai." Phương Hưu cũng không giấu diếm, bởi vì không cần thiết.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, trong lòng Mã Hưng Bang có cảm giác nặng nề.

Hắn ta cho rằng, nếu Phương Hưu đã đoán trước được vật này ở đây, vậy hắn ta nhất định cũng đoán ra được thứ thần kì đó.

Có thêm một đối thủ cạnh tranh tiềm năng nữa.

Bình Luận (0)
Comment