Lẽ nào…
Dòng chữ đẫm máu kia là do Châu Thanh Phong để lại sao.
Có lẽ cái gọi là lễ vật cho thiên mệnh không phải ám chỉ Dương Minh, mà là ám chỉ bản thân?
Lúc này, Phương Hưu đột nhiên cảm thấy bản thân mình có thể bị rơi vào trong một âm mưu to lớn nào đó, có một kẻ đứng phía sau điều khiển tất cả mọi thứ.
Tại sao quỷ vực bệnh viện tâm thần Thanh Sơn lại xuất hiện ở nơi làm việc của hắn, mà không phải là nơi khác.
Là trùng hợp sao? Hay là nó đã được dày công sắp xếp?
Phương Hưu cau mày, nhưng một lúc sau hắn cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì rõ ràng A bích và K bích đã nhận được mệnh lệnh là đảm bảo để Dương Minh nhận được lễ vật, mà không phải là hắn.
Hơn nữa, nếu Châu Thanh Phong thật sự là kẻ đứng phía sau, vậy thực lực của hắn ta sớm đã đạt đến trình độ không thể tưởng tượng được.
Xuyên không, chết đi sống lại, chỉ cần hai việc này thôi đã vượt xa phạm trù sức mạnh của con người, đây vốn không phải là việc mà ngự linh sư có thể làm, đây là phạm trù của thần linh.
Nếu Châu Thanh Phong có thực lực sánh ngang với thần linh, thì hắn ta đã đạt được lý tưởng của mình, toàn dân đã hóa thành quỷ dị từ lâu rồi, cần gì phải thần bí như thế, còn làm cả thí nghiệm.
Nghĩ đến đây, Phương Hưu đã có phán đoán, người để lại dòng chữ bằng máu hẳn không phải là Châu Thanh Phong, nếu như đối phương thực sự mạnh mẽ như vậy, hắn ta sớm đã san bằng cả thế giới.
Vậy ai là người đã để lại dòng chữ bằng máu?
Bất kể là ai, sự tồn tại như vậy hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng.
Có lúc Phương Hưu còn tự hỏi rằng, liệu có khả năng, dòng chữ bằng máu này do hắn của tương lai để lại hay không?
Năng lực trở về từ cái chết chính là lội ngược dòng thời gian, liên quan đến lĩnh vực thời gian.
Nếu như thực lực của ta trở nên mạnh mẽ, một ngày nào đó trong tương lai có thể hoàn toàn kiểm soát năng lực trở về từ cái chết, tức là đi ngược dòng thời gian, liệu ta có thể để lại lời nhắc nhở cho chính ta trong quá khứ không?
Một lúc sau, Phương Hưu không còn suy nghĩ lung tung nữa, bởi vì nghĩ nhiều cũng vô dụng, không có thực lực thì tất cả đều là lời nói suông.
Một ngày nào đó, khi hắn đứng trên đỉnh cao, tất cả những bí ẩn sẽ có lời giải và trên thế giới này không có bất cứ bí mật nào giấu được hắn nữa.
Hắn đặt quyển nhật ký xuống, rời khỏi bàn làm việc, mà quay đầu lại quỷ dị vẫn từng bước đi theo phía sau hắn, cảm giác lạnh lẽo như hình với bóng.
Tuy nhiên, điều đáng nhắc đến chính là Phương Hưu đi lùi ra khỏi văn phòng, đề phòng việc bị quỷ quay đầu vặn gãy cổ.
Chỉ cần không quay đầu, lúc hành động có thể thay đổi hướng đi, chẳng hạn như đi về bên phải hoặc bên trái, nếu như muốn quẹo cũng có thể, nhưng phạm vi quẹo không thể quá lớn, chỉ cần di chuyển cơ thể từng chút, đừng tạo cho quỷ quay đầu cảm giác rằng ngươi muốn quay đầu là được rồi.
Ngoài ra, việc có một con quỷ dị bám trên người thực ra cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, mùa hè không cần bật điều hoà nữa.
Phương Hưu tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh phía sau lưng cách hắn không xa vang lên những tiếng chân dày đặc.
Sau đó là giọng nói của Dương Minh.
“Chết tiệt! Lại là một con quỷ khác!”
Vốn dĩ đám người Dương Minh thoát ra khỏi tay quỷ, cùng nhau đi lên.
Do con quỷ quay đầu quá lớn, nó đi theo sau lưng Phương Hưu, cho nên cơ thể Phương Hưu hoàn toàn bị chặn lại.
Cho nên đám người Dương Minh chỉ nhìn thấy quỷ quay đầu.
“Không cần để ý đến con quỷ này, tiếp tục đi về phía trước.” Giọng nói của Phương Hưu vang lên từ chỗ của quỷ quay đầu.
“Chết tiệt! Con quỷ này nói chúng ta đừng quan tâm đến nó.”
“Đồ ngốc.” Bạch Tề khinh thường nhìn hắn ta, lập tức đi về phía quỷ quay đầu.
Khoảng cách càng ngày càng gần, hắn ta nhanh chóng nhìn thấy Phương Hưu đang đứng trước mặt quỷ quay đầu.
Mặc dù Bạch Tề đã trải qua rất nhiều sự kiện quỷ dị, nhưng nhìn thấy cảnh này, hắn ta cũng không khỏi sửng sốt, một người một quỷ đứng sát vào nhau, lại hòa hợp đến bất ngờ.
Những người khác cũng đi tới, nhìn thấy cảnh này, họ âm thầm kinh ngạc.
“Phương Hưu, có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Vệ sĩ mới mời à?”
Phương Hưu nhìn đi nhìn lại mấy người họ, phát hiện quỷ quay đầu không hề xuất hiện sau bọn họ, trong lòng hắn đã hiểu rõ, xem mỗi lần quỷ quay đầu chỉ giết một người, sau khi giết xong một người, mới lựa chọn mục tiêu tiếp theo.
“Đi thôi.”
Phương Hưu không giải thích gì thêm, hắn trực tiếp đi về phía trước.
Mặc dù những người khác tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều, họ đi theo về phía trước.
Lúc này, đột nhiên Mã Hưng Bang dừng lại.
“Chờ một chút, ở đây có một phòng làm việc, lỡ như có manh mối liên quan đến bệnh viện Thanh Sơn thì sao, không vào xem thử à?”
Đám người Dương Minh nhìn về phía của Phương Hưu, dường như đều đang đợi ý kiến của hắn.
Dù ở trong đội ngũ nào, người có năng lực tiên tri đều là sự tồn tại giống đại não, Phương Hưu đã quen với điều này từ lâu.