Phương Hưu liếc nhìn xung quanh, mắt hắn nhìn chằm chằm vào nữa quyển nhật ký trong thùng rác.
Hắn lấy quyển nhật ký từ trong thùng rác ra, phát hiện trên bề mặt có dấu vết của lửa đốt cháy, hầu hết các trang đều bị đốt đến chỉ còn lại một phần nhỏ.
Lật vài trang liên tục, cuối cùng cũng nhìn thấy được một vài chữ không hoàn chỉnh.
Viện trưởng là người hiền lành nhất trên đời, ta thích viện trưởng nhất!!!
Chỉ cần nhìn thấy câu này, Phương Hưu cũng có thể hình dung đại khái ra người viết nhật ký này trông như thế nào.
Tiếp tục lật trang tiếp theo.
Hôm nay ta lại không cẩn thận giết chết vài thực nghiệm thể, nhưng viện trưởng không hề trách phạt ta, còn cười với ta, thật là hiền lành, vì lý tưởng của viện trưởng, ta phải cố gắng bắt thêm vài thực nghiệm thể.
…
Ôi trời ơi! Hôm nay viện trưởng đến xem ta làm thí nghiệm, ta rất vui! Chỉ là những thực nghiệm thể rất không nghe lời, vô cùng lộn xộn, máu bắn tung toé khắp người ta, viện trưởng sẽ không ghét bỏ ta đúng chứ?
…
Số lần thí nghiệm thất bại càng ngày càng nhiều, tuy rằng mỗi ngày viện trưởng đều cười, nhưng ta có thể cảm nhận được sự thất vọng của hắn ta, ta không muốn viện trưởng thất vọng, ta nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa, một thí nghiệm thể không được thì hai cái, hai cái không được thì ba cái, chỉ cần ta cố gắng, sớm muộn gì cũng sẽ thành công!
Hôm nay thực nghiệm thể đã bạo động, rất nhiều đồng nghiệp đều bị ăn thịt, hu hu hu, ta vui quá! Tốt nhất chỉ còn lại hai người là ta và viện trưởng, điều đó thật tuyệt! Các thực nghiệm thể cũng thật là, tại sao họ phải bạo động? Có thể tham gia thí nghiệm vĩ đại như vậy quả là một vinh dự tối cao!
Rõ ràng viện trưởng đối xử với mỗi người các ngươi như con đẻ của mình, các ngươi làm việc này có xứng đáng với viện trưởng không?
Quả nhiên chỉ có ta mới hiểu được sự vĩ đại của viện trưởng, những kẻ ngu xuẩn kia nói viện trưởng là ma quỷ, thật sự là ngu ngốc tột cùng! Viện trưởng mới là người lương thiện nhất thế giới! Tất cả những gì hắn ta làm là để giải cứu thế giới.
Giải cứu tất cả mọi người!
Nhân loại không có khả năng chiến thắng được quỷ dị, muốn giải cứu nhân loại, chỉ có thể biến con người thành quỷ dị, thế giới bên kia mới là đích đến cuối cùng của nhân loại.
Lấy tâm linh của con người để điều khiển cơ thể quỷ dị, mở ra một thời đại toàn dân đều là quỷ dị, để cho tất cả mọi người cùng tham gia vào quá trình tiến hóa vẻ vang này, mỗi lần nhớ đến lý tưởng của viện trưởng, đều khiến cho người ta kích động đến run rẩy.
…
Hôm nay ta đã chụp ảnh cùng viện trưởng! A a a!!! Ta gần như ngất đi vì quá vui mừng!
…
Lại lật sang một trang khác, một tấm ảnh ố vàng rơi ra từ quyển nhật ký.
Phương Hưu bắt được tấm ảnh, cầm lên xem.
Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng, vui vẻ kéo tay một người đàn ông cũng mặc áo blouse trắng.
Người phụ nữ không cao, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, áo blouse trắng trên người nàng ta có hơi thùng thình, dáng vẻ thuần khiết đáng yêu, vẻ mặt nàng ta rất kích động, hai má đỏ bừng, còn giơ cái kéo trên tay.
Còn người đàn ông thì khoảng chừng ba mươi tuổi, trên người cũng mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng đen, nụ cười hiền lành, khí chất tao nhã, đôi mắt híp lại, tạo cho người khác một loại cảm giác về một vị trưởng lão tốt bụng và lương thiện.
Phương Hưu nhìn kỹ người đàn ông trong ảnh.
Là viện trưởng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, Châu Thanh Phong.
Chỉ nhìn vào bức ảnh thì hoàn toàn không có cách nào nhìn ra được đây là người đã chế tạo ra những quỷ dị hung ác như vậy, hắn ta mang đến cho người khác cảm giác giống như một vị học giả tao nhã hơn.
Ngay khi Phương Hưu muốn cất tấm ảnh đi, một sự kiện quỷ dị đã diễn ra.
Châu Thanh Phong trên bức ảnh vậy mà trở nên mờ đi, chân dung hắn ta không ngừng mờ dần, giống như có một số sức mạnh thần bí nào đó muốn xóa bỏ nó.
Phương Hưu khẽ cau mày, lập tức lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh.
Sau khi chụp ảnh xong, Châu Thanh Phong trên bức ảnh hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại người phụ nữ mặc áo blouse.
Phương Hưu nhìn đi nhìn lại album ảnh trong điện thoại, kết quả Châu Thanh Phong cũng không có ở trong đó.
Cứ như thể vốn dĩ không hề tồn tại người này trên thế giới vậy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Xóa bỏ sự tồn tại của bản thân sao?
Hắn lại mở cuốn nhật ký ra một lần nữa, đúng như dự đoán, toàn bộ chữ viết trên đó đều biến mất trong không khí.
Loại thủ đoạn này làm cho Phương Hưu lập tức liên tưởng đến dòng chữ đẫm máu trên trần nhà của chính mình, nhất định đừng để cho bọn họ biết ngươi có thể nhìn thấy!
Mà những dòng chữ máu kia cũng như vậy, sau khi bản thân nhìn thấy nó, nó liền biến mất một cách kỳ lạ, dường như bị một loại sức mạnh nào đó xoá bỏ.