Hiệu suất giết quỷ dị của họ đều rất cao, nhưng giết nửa ngày cũng không thấy giảm bớt, bởi vì quỷ dị xà trùng cứ điên cuồng lao ra khỏi cửa không ngừng nghỉ, họ không thể giết hết được.
"Chạy đi! Quỷ dị nhiều lắm, đi nhanh lên!" Bạch Tề hét lên một tiếng, vừa chém giết quỷ dị vừa lui lại, những người khác cũng làm như vậy.
"Hưu ca đâu?" Dương Minh chợt phát hiện Phương Hưu đã mất tích.
Bởi vì có quá nhiều quỷ dị, bọn chúng gần như chen chúc toàn bộ lối đi, tầm nhìn của mọi người bị cản trở nghiêm trọng.
"Ta ở đây." Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu từ trong đàn quỷ dị vang lên.
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Phương Hưu chậm rãi bước ra khỏi đàn quỷ dị, khi đàn quỷ dị nhìn thấy Phương Hưu, bọn chúng tránh đường cho hắn như nhìn thấy thiên địch.
Hiện trường nhất thời trở nên chấn động, một con người từ trong đàn quỷ dị bước ra, không những hắn bình an vô sự mà đám người kỳ quái còn mở đường cho hắn.
Mã Hưng Bang gấp gáp nói: "Phương Hưu, ngươi còn nói ngươi không cùng một đám với bọn chúng!"
Phương Hưu cũng không thèm nhìn hắn ta, mà nói với Dương Minh, Bạch Tề: "Ngươi giết trước đi, ta vào trong cửa nhìn xem."
Mọi người sững sờ một lúc, cảm thấy những lời này có vẻ quen tai.
Hình như đây là những gì Phương Hưu đã nói ở chỗ quỷ tay, bây giờ lại lặp lại.
Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phương Hưu đối đầu với vô số quỷ dị, hắn đi về phía cửa, một cái bóng cao lớn màu đỏ tươi cũng đi theo phía sau.
Những nơi hắn đi qua, quỷ dị đều rút lui.
"Nếu như lúc nào ta cũng có thể thong dong như hắn thì tốt quá." Dương Minh hâm mộ nói.
Bạch Tề: "..."
Rất nhanh Phương Hưu đã đi tới cửa, vô số quỷ dị xà trùng lao ra khỏi cửa, nhưng khi sắp đụng vào người hắn thì lại đồng loạt tránh ra, sau đó ở sau lưng hắn tập trung lại lần nữa rồi phóng về phía bọn Dương Minh.
Thế giới bên kia sao?
Để ta xem chân tướng của thế giới này là gì!
Một bước đi vào trong cửa, thế giới đột nhiên thay đổi.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, trong mắt Phương Hưu hiện lên dao động hiếm thấy.
"Đây chính là... thế giới bên kia ư?"
Hắn như đi đến một thế giới khác, trời đen đất trắng! Phong cảnh hoang tàn, toàn bộ thế giới như đang ở trong một bức ảnh trắng đen.
Hoang vu, tĩnh mịch là những từ miêu tả về thế giới trước mặt.
Trong không khí bị bao trùm một lớp sương mù dày đặc, khiến mọi thứ đều không chân thật, có vô số bọn quỷ dị xà trùng trong đó.
Bọn chúng trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, tự do bay lượn như những đàn cá diếc bơi sang sông, lít nha lít nhít.
Mà cách đó không xa còn có một ngọn núi đen ngòm không thể nhìn thấy đỉnh, như muốn chia cắt thế giới ra làm hai.
Kỳ lạ nhất là Phương Hưu đứng ở đây nhìn thấy rất nhiều con người! Loài người với số lượng lớn!
Bên trong sương mù xám xịt có vô số bóng dáng của loài người, mặc dù mờ ảo nhưng có tồn tại.
Những người này không khác gì những người trên đường phố ngày nay, có người đang gọi điện thoại, có người đang đi học, thậm chí còn có người đang đi toilet.
Nhưng Phương Hưu không nhìn thấy những tòa nhà của loài người trong đó, chỉ thấy được cảnh loài người hoạt động.
Bỗng nhiên hắn ý thức được điều gì đó.
"Đây là loài người của thế giới hiện thực! Ở thế giới hiện thực ta có thể nhìn thấy quỷ dị đi lại ở thế giới bên kia, thì ở thế giới bên kia có thể nhìn thấy loài người hoạt động ở thế giới hiện thực! Rốt cuộc chuyện này là sao đây? Vì sao mắt của ta có thể nhìn thấu cả hai thế giới?"
"Khụ khụ..." Phương Hưu đột nhiên ho dữ dội, hắn lấy tay bịt miệng mũi mình lại, một lượng máu màu đen chảy ra khỏi miệng và mũi, thậm chí chảy ra từ cả trong mắt.
"Sương mù có độc ư? Hay là ở đây vốn không thích hợp cho loài người sinh sống?"
Một giây sau, hắn phát động năng lực hấp thu thống khổ, những vết thương trên người lập tức phục hồi như cũ.
Hắn từng bước tiến lên phía trước, hắn muốn đi dò xét chân tướng của thế giới!
Máu tươi không ngừng tuôn ra, làn da cũng bắt đầu thối rữa, nhưng chúng lại nhanh chóng khôi phục, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, ảnh hưởng hắn chịu càng ngày càng nhỏ hơn, như thể cơ thể đã thích ứng với hoàn cảnh của nơi đây.
Ánh mắt Phương Hưu lập lòe, hắn đoán có lẽ là tác dụng của lọ thuốc loại III giúp hắn sỡ hữu thể chất có khống chế quỷ dị hoàn hảo nhất, lại thêm trên người có không ít sức mạnh của quỷ dị, cho nên mới từ từ thích nghi với hoàn cảnh nơi đây.
Xem ra ở đây chắc là thế giới bên kia thật rồi, thế giới quỷ dị, cấm khu của sinh linh, chỉ có quỷ dị mới có thể sinh sống ở đây.
Đúng lúc này, một tiếng khóc như thể đang chế nhạo truyền đến.