Cũng may còn có mộng yểm!
Hắn lợi dụng sức mạnh của mộng yểm, điên cuồng dệt lên hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, mỗi một cảnh tượng trong mơ đều là một thế giới hư ảo, dùng để chứa đựng những thông tin không thể diễn tả, hỗn loạn và điên cuồng vào trong.
Cảnh tượng trong mơ được tạo ra liên tục rồi không ngừng tan vỡ, cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn như thế.
Dần dần ý thức của Phương Hưu bắt đầu chìm xuống, giống như rơi vào trong biển sâu, không ngừng chìm xuống, chìm xuống...
Cùng lúc đó, hắn từ từ hiểu ra mọi thứ!
Hắn mơ hồ nghe hiểu một chút lời thầm thì khó tả đó, từ đó biết tên của núi thịt này.
Nếu dịch sang ngôn ngữ mà loài người có thể hiểu được, thì nó có tên mà... Thao Thiết!
Thao Thiết trong thần thoại viễn cổ!
Sau khi biết được tên của nó, Phương Hưu đột nhiên nhận ra, có lẽ thời gian quỷ dị xâm chiếm còn xảy ra sớm hơn trong suy nghĩ của hắn!
Những sinh vật chỉ tồn tại trong thần thoại viễn cổ xa xưa có thể là có thật, bọn chúng... đều là quỷ!
Có lẽ ở thời kỳ viễn cổ, quỷ dị đã bắt đầu xâm chiếm thế giới này rồi! Vô số truyền thuyết thần thoại được lưu giữ mãi về sau.
Các vị thần tiên trong thần thoại vô cùng có khả năng là ngự linh sư thời kỳ viễn cổ!
Sau này bởi vì nguyên nhân nào đó mà thần thoại biến mất, lịch sử bị cắt đứt, thế giới cuối cùng cũng hòa bình.
Không biết bao nhiêu năm về sau, quỷ dị lại xuất hiện thêm lần nữa, ngự linh sư cũng theo thời thế được sinh ra, những câu chuyện kỳ lạ trong lịch sử đều được phản ánh qua những kỳ nhân dị sĩ đó.
Sau đó lại bị cắt đứt rồi lại xuất hiện!
Cứ như vậy đến thời kỳ hiện đại ngày nay!
Như vòng luân hồi nói tiếp nhau, lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn...
Đúng lúc này, cuối cùng Phương Hưu cũng chết đi, hắn phát động vòng lặp tử vong, thời gian bắt đầu đảo ngược, hình ảnh xung quanh chầm chậm vỡ vụn...
Lặp lại quá trình trước đó, mọi người lại lần nữa đi tới trước cửa, giống như tái diễn lại cảnh trong quá khứ, cánh cửa dẫn vào thế giới bên kia lại bị mở ra thêm một lần nữa.
Vô số quỷ dị xà trùng chen chúc lao đến.
Phương Hưu dựa vào quỷ quay đầu phía sau, cứng đối cứng với quỷ dị xà trùng đi đến trước cửa.
"Các ngươi giết trước đi, ta vào trong đó nhìn xem."
Bỏ lại một câu nói, Phương Hưu lập tức bước vào thế giới bên kia một lần nữa.
Không phải hắn đi vì muốn chết, mà giai đoạn bây giờ không có cách nào đánh thắng được Thao Thiết, hắn đi chỉ vì muốn hiểu rõ mọi chuyện.
Lúc còn ở trong bụng Thao Thiết, hắn có thể cảm giác rõ ràng những bí ẩn huyền diệu trong lời thì thầm khó diễn tả đó, như thể đó là chân tướng huyền bí, khó giải thích của thế giới.
Trực giác nói cho hắn biết, bên trong tuyệt đối ẩn chứa bí mật to lớn động trời.
Hắn muốn thử đi tìm hiểu, làm một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì mười lần, một trăm lần! Sớm muộn gì cũng có thể hiểu ra tất cả!
Đi vào trong cửa, Phương Hưu lại lần nữa gặp được trời đen đất trắng, gặp phải vô số quỷ dị xà trùng, cùng với núi thịt không thể nhìn thấy đỉnh kia.
"Thao Thiết, ta đến rồi đây." Trong đôi mắt bình tĩnh của Phương Hưu ẩn chứa sự điên cuồng không thể tưởng tượng được, hắn trực tiếp lao về phía Thao Thiết.
Núi thịt khổng lồ lại nhìn qua thêm một lần nữa, quỷ quay đầu không có nghĩa khí, lại chạy thẳng một mạch thêm lần nữa.
Cánh tay khổng lồ che khuất bầu trời vồ đến, sau đó nuốt chửng hắn vào bụng.
Phương Hưu lại lần nữa chui vào trong cơ thể của Thao Thiết, bị bao quanh những chân tướng vô tận, dựa vào sức mạnh của mộng yểm bảo vệ, hắn tham lam tìm hiểu chân tướng ấy.
Nhưng mà hắn không biết, ngay khi hắn tìm hiểu chân tướng thì chân tướng cũng dần dần ảnh hưởng đến ý thức của hắn.
Để ý thức của hắn nảy sinh ra những thay đổi bản chất thiết yếu.
Một lát sau Phương Hưu lại chết, chết bởi vì có ý đồ nhìn trộm chân tướng bằng cơ thể phàm nhân của mình.
"Thao Thiết, ta đến rồi đây."
Không có gì bất ngờ lại bị tóm lấy rồi bị nuốt chửng, Thao Thiết như không có lí trí gì chỉ biết tóm lấy rồi nuốt chửng, mà có lẽ trong mắt nó Phương Hưu chỉ là sâu bọ, không ai muốn đi tìm hiểu xem sâu bọ đang nghĩ gì.
Chân tướng vô tận lại lần nữa bao trùm lấy Phương Hưu, vẻ điên cuồng trong mắt hắn càng cháy hừng hực hơn, hắn không hài lòng việc chỉ ngồi lắng nghe đơn giản vậy nữa, thậm chí hắn còn lặp lại những lời thì thầm không thể diễn tả được đó trong cổ họng.
Sau đó hắn lại chết.