Thôn phệ: nuốt chửng
“Mở cửa.” Đối mặt với cánh cửa thế giới bên kia thế nào cũng không tránh được, Phương Hưu cuối cùng cũng ra lệnh.
Nếu như hắn dự đoán không sai, lối thoát thực sự sẽ xuất hiện sau khi cánh cửa qua thế giới bên kia được mở ra.
Dương Minh không hề do dự, trực tiếp mở cánh cửa ra.
Vo ve vo ve.
Âm thanh kêu vo ve bùng nổ ngay lập tức.
Vẻ mặt của đám người Dương Minh thay đổi, nhanh chóng lui lại.
Giây tiếp theo, quỷ dị xà trùng từ cánh cửa sang thế giới bên ki điên cuồng tuôn ra như vô tận.
“Chạy!” Phương Hưu ra lệnh, mọi người đều quay người bỏ chạy.
Mà bản thân Phương Hưu thì chậm rãi ung dung, đi quanh một vòng tròn nhỏ, thành công xoay người.
Quỷ dị xà trùng sớm đã nhấn chìm hắn, nhưng dưới sự bảo vệ của quỷ quay đầu, nên hắn bình an vô sự.
Quỷ quay đầu cũng là kẻ bắt nạt người yếu, sợ hãi người mạnh, đối mặt với quỷ dị xà trùng như cá nẹp, mắt cũng không chớp một cái.
Mà khi đối mặt với Thao Thiết, nó bỏ chạy mà không hề chớp mắt.
Tốc độ chạy của Phương Hưu cũng không hề nhanh, chỉ chạy xa xa phía sau đám người Dương Minh, lặng lẽ nhìn bọn họ bị truy sát.
Hắn đoán rằng, trong trường hợp gặp phải nguy hiểm, thiên mệnh nhất định sẽ chỉ ra con đường sống cho Dương Minh.
Đám người Dương Minh vừa giết những con quỷ dị xà trùng, vừa hoảng sợ mà bỏ chạy.
“Hưu ca đâu?” Dương Minh chợt phát hiện không nhìn thấy Phương Hưu, vẻ mặt hắn ta đột nhiên thay đổi, cho rằng Phương Hưu bị quỷ dị xà trùng quây quanh, đang muốn quay về cứu người.
Trong đám quỷ dị xà trùng vang lên giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu.
“Ta ở đây.”
Mọi người nhìn về phía âm thanh vang lên, chỉ thấy Phương Hưu nhàn nhã đi ra từ trong đám quỷ dị xà trùng, dáng vẻ thong dong không nhanh không chậm, giống như là đang đi dạo.
Mấy người họ nhìn thấy cảnh này, tròng mắt đều đã trợn hết lên.
Mã Hưng Bang kêu to như thể lịch sử được lặp lại: “Phương Hưu! Ngươi còn nói ngươi không phải cùng hội với bọn họ!”
Phương Hưu bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, bọn ta là cùng một hội, hãy giết hắn ta cho ta.”
Vo ve vo ve!
Chi chít những con quỷ dị xà trùng tấn công về phía của đám người Mã Hưng Bang.
Mã Hưng Bang cực kỳ hoảng sợ, hắn ta đã lấy ra chìa khoá vàng, theo bản năng bắt đầu tìm cửa.
Chỉ là đáng tiếc, toàn bộ cả năm tầng chỉ có một cánh cửa, đó chính là cửa đến thế giới bên kia.
Vô số quỷ dị xà trùng từ bên trong cửa lao ra, hoàn toàn không có cơ hội dùng chìa khoá vàng.
Thành thật mà nói, trong tình cảnh này, cũng khó trách Mã Hưng Bang lại cho rằng như vậy.
Phương Hưu giống hệt như một vị vua chúa, đứng ở trong đám quỷ dị, có vẻ những con quỷ dị kia rất sợ hãi hắn, hoàn toàn không dám đến gần, hắn tạo thành một khu vực trống không xung quanh hắn.
Người không biết nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ cho rằng Phương Hưu đang điều khiển đội quân quỷ dị.
“Hưu ca, lúc này mà ngươi vẫn còn nói đùa được.”
“Liều mạng chạy đi, ta sẽ không chết, nhưng bọn ngươi có chết hay không còn dựa vào may mắn.”
Phương Hưu cố ý nói như vậy, hy vọng có thể kích thích tiềm lực của thiên mệnh.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thể lực và linh tính của mọi người cạn kiệt, thậm chí cả người toàn là máu.
Nhưng lối thoát vẫn chưa xuất hiện.
Phương Hưu khẽ cau mày, hắn đã đoán sai rồi sao?
Tiếp tục đợi, Dương Minh vẫn chưa hoàn toàn bị dồn vào đường cùng.
Trong lúc mọi người bỏ chạy, hắn cũng không nhàn rỗi, đang cố gắng hết sức để thử nghiệm miệng Thao Thiết.
Khi hắn không ngừng điều động linh tính đi mô tả ý thức trong miệng Thao Thiết, cuối cùng, bàn tay trái của hắn truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé toạc.
Hắn giơ tay lên nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay trái bất ngờ xuất hiện một vết nứt hình cái miệng.
Đó là một cái miệng! Bên trong mọc đầy những hàng răng trắng bệch dữ tợn.
Là miệng Thao Thiết!
Sau đó, Phương Hưu đột nhiên duỗi tay vào trong đám quỷ dị xà trùng, trực tiếp bắt lấy một vật thể mảnh khảnh, trơn nhẵn, đó là một con quỷ dị giống như con giòi.
Quỷ dị giãy giụa dữ dội, nhưng một giây sau, miệng Thao Thiết đột nhiên mở ra, một sức mạnh nuốt chửng mạnh mẽ truyền đến.
Con quỷ dị này trực tiếp bị nuốt chửng.
Răng rắc răng rắc…
Chỉ thấy cái miệng bên tay trái không ngừng nhai.
Đúng lúc này, Phương Hưu có thể cảm nhận rõ ràng có một sức mạnh quỷ dị xâm nhập vào cơ thể hắn.
Linh tính bắt đầu xao động, một dòng nước ấm chảy qua khắp cơ thể.
Trong mắt Phương Hưu hiện lên sự kì lạ.
Hắn có thể cảm nhận được linh tính và thể xác đều được yếu ớt tăng cường.
Tuy rằng tăng rất ít, nhưng quả thực là có tăng.
Điều này có thể liên quan đến với việc quỷ dị xà trùng quá yếu và ăn quá ít quỷ dị.