Trong khoảnh khắc vừa rồi, có cảm giác như mọi cái ác trên thế gian này đập vào mặt cùng một lúc, khiến người ta vô cùng khó thở.
Nó cho người ta cảm giác còn kinh khủng hơn cô bé vô diện lần trước.
May mắn là nó đang ngủ.
Mọi người không dám lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn nhau.
Dương Minh nháy mắt ra hiệu, chỉ chỉ cửa Thanh Đồng sau lưng cậu bé.
Rất rõ ràng, cửa ải này là đánh bại cậu bé, sau đó đi đến cửa Thanh Đồng thu hoạch được nguyên sơ.
Nhưng mà sau khi cảm nhận khí tức đáng sợ trên người của cậu bé, mọi người bây giờ chỉ muốn lặng lẽ đi qua.
Thế là, mọi người vô cùng ăn ý hạ thấp giọng, yên lặng không một tiếng động đi về phía cậu bé.
Một bước hai bước... mọi người bước lên bục cao.
Nhìn cậu bé gần trong gang tấc trước mặt, Dương Minh bất giác nuốt nước bọt, sợ gây ra một chút tiếng động nào sẽ đánh thức nó.
Nhưng khi bọn họ muốn tiếp tục tiến lên thì phát hiện Phương Hưu lại đứng trước mặt cậu bé, không đi tiếp.
Bọn họ mặt đần thối ra không hiểu chuyện gì, họ lo lắng, liên tục nháy mắt với Phương Hưu.
Bọn họ muốn bảo Phương Hưu đi đi, đi nhanh lên đi chứ, nếu đánh thức nó thì cả bọn đều phải chết đó.
Nhưng Phương Hưu không hề bị dao động một chút nào, hắn chỉ vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu bé, sau đó...
Bốp!
Một cái tát như trời giáng vào mặt cậu bé.
Hành động này khiến mọi người xíu chút nữa sợ tè ra quần.
Bọn họ thấy Phương Hưu điên rồi, đây không phải là chán sống rồi sao?
Nhưng mà, ăn một cái tát này xong mà cậu bé vẫn ngủ say không tỉnh.
Mọi người kinh ngạc, rồi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Hưu ca, chuyện này là sao vậy?" Dương Minh đã dám nói chuyện.
Nhưng mà Phương Hưu cũng không để ý đến hắn ta, hắn tiếp tục bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cậu bé, thản nhiên nói: "Đừng có mà giả vờ nữa, đứng lên đi."
Vụt!
Cậu bé đột ngột mở sáu con mắt ra.
Không sai, là sáu con mắt.
Một đôi mắt bình thường, phía trên đôi mắt phần trán có thêm hai con hai bên, mà dưới đôi mắt chỗ gò má có thêm hai con nữa.
Sáu con mắt nhìn chằm chằm vào Phương Hưu, con ngươi đen kịt như hố đen của vũ trụ.
"Làm sao... ngươi... biết ta đang giả vờ ngủ?"
Hình như rất lâu rồi cậu bé chưa từng giao tiếp với người khác nên cố hết sức mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Phương Hưu không nói tiếng nào, tiếp tục nhìn chằm chằm cậu bé.
Còn có thể làm sao mà biết? Chết một lần chẳng phải là biết rồi sao.
Thì ra Phương Hưu đã từng tử vong trở về một lần rồi, lần trước bọn họ mò đến trước cửa Thanh Đồng, cậu bé xuất hiện ở phía sau lưng bọn họ như người chiến thắng trong trò chơi quái đản nào đó, tạo sự bất ngờ cho bọn họ.
Cho nên lần này Phương Hưu quyết định cho cậu bé bất ngờ trước.
Mọi người vô cùng sợ hãi, thì ra cậu bé đang giả vờ ngủ, nếu đợi chút nữa bọn họ mở cửa ra thì cậu bé sẽ tập kích ở phía sau bọn họ, chằng phải là bị đánh trở tay không kịp hay sao.
"Các ngươi thật sự... quá đáng ghét, ta còn muốn tạo bất ngờ cho các ngươi mà." Cậu bé hơi thất vọng lên tiếng, nếu như không phải mọc ra sáu con mắt thì chẳng khác gì một cậu bé bình thường đang tủi thân.
"Chìa khóa vào cửa Thanh Đồng đâu?" Phương Hưu hỏi thẳng.
Cậu bé trừng mắt nhìn, sáu con mắt đồng loạt mở ra khiến người ta sợ hãi không thôi.
"Ngươi không phải thiên mệnh, chìa khóa không thể giao cho ngươi được, viện trưởng đã nói với ta chìa khóa chỉ có thể đưa cho thiên mệnh."
Dương Minh nghe thế thì lập tức tiến lên trước một bước chìa tay ra trước mặt cậu bé.
"Ta là thiên mệnh, lấy chìa khóa ra đây."
Cậu bé nghiêng đầu sang, sáu con mắt nhìn chằm chằm Dương Minh, một lúc sau cậu bé vô cùng vui vẻ vỗ tay cười nói: "Tốt quá rồi, ta chờ rất lâu rồi cuối cùng cũng chờ được thiên mệnh xuất hiện, chìa khóa cho ngươi nè."
Nói xong, cậu bé há miệng phun ra một chìa khóa thanh đồng mang theo chất dịch nhầy.
Dương Minh cực kỳ ghét bỏ lấy chìa khóa, nhanh chóng lau sạch.
Mọi người sững sờ tại chỗ, đơn giản vậy thôi đó hả?
Hoàn toàn khác xa với trong dự đoán, theo lý thuyết mà nói ở cửa cuối cùng không phải là đánh boss sao? Sau đó trải qua vô vàn khó khăn khổ cực mới có thể thu hoạch được đạo cụ qua cửa chứ?
Boss này rất dễ nói chuyện nha.
Khi mọi người còn đang sững sờ thì cậu bé đã đứng lên, mỉm cười nhìn mọi người: "Nhiệm vụ của viện trưởng giao cho ta đã hoàn thành rồi, vậy thì có thể bắt đầu rồi."
Bắt đầu?
Trong lòng mọi người lập tức vang lên tiếng còi báo động.
Cơ thể của cậu bé dần dần to lên, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, vô số vảy đen như da rắn dày đặc mọc ra từ trong cơ thể, thân hình thấp bé mới ban đầu của cậu bé trong nháy mắt đã cao lên.