Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 294 - Chương 294: Giả Mạo Viện Trưởng (1)

Chương 294: Giả mạo viện trưởng (1) Chương 294: Giả mạo viện trưởng (1)

Chỉ trong vài giây, nó đã biến thành con quái vật sáu mắt cao hơn năm mét, toàn thân đầy vảy đen, mỗi một chiếc vảy là một nhành gai.

Toàn thân tỏa ra ánh kim loại lạnh lẽo, cái đuôi dài của nó hưng phấn vung vẩy, khiến nó trông như một con quái vật sinh ra là để giết chóc vậy.

"Ngươi muốn làm gì?" Dương Minh khiếp sợ: "Ngươi dám ra tay với bọn ta không sợ viện trưởng trách mắng hả?"

Giọng của cậu bé hoàn toàn thay đổi, trở nên trầm khàn lạnh lùng.

"Nhiệm vụ của viện trưởng giao cho ta là trông coi chìa khóa, sau đó chờ thiên mệnh đến rồi giao chìa khóa cho thiên mệnh, ta đã giao chìa khóa cho người rồi nên nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, viện trưởng cũng đâu có nói không thể giết người đâu."

"Mẹ kiếp, ngươi làm cái quái gì vậy!" Dương Minh tức giận chửi ầm lên: "Viện trưởng để cho ngươi giao chìa khóa cho ta, đương nhiên là để ta đi vào lấy nguyên sơ, ngươi mẹ nó có chút chuyện này mà cũng không hiểu hả?"

Cậu bé cười lạnh: "Viện trưởng chỉ nói ta giao chìa khóa cho ngươi, chứ đâu có nói không thể giết ngươi đâu."

"Đệch mẹ! Ngươi cố ý!"

"Không sai, ta cố ý đó rồi sao?" Sắc mặt cậu bé chợt dữ tợn, phát ra tiếng gầm không phải người.

Sáu con mắt bỗng dưng đỏ tươi như máu, bên trong tràn ngập vẻ điên cuồng khó hình dung, giống như con dã thú muốn nuốt chửng đầu người.

"Ta mới là tác phẩm hoàn hảo nhất của viện trưởng! Vì sao viện trưởng không dẫn ta đến thế giới bên kia? Không cho ta đi theo? Rõ ràng ta muốn trở thành vũ khí của viện trưởng vậy mà."

"Tất cả là tại ngươi! Thiên mệnh khốn khiếp! Là ngươi hại ta không được đi theo viện trưởng, khiến ta ở trong địa cung tồi tàn này lâu như vậy! Ngươi đáng chết! Các ngươi đều đáng chết!"

"Này này, là thiên mệnh hại ngươi, có liên quan gì đến bọn ta?" Mã Hưng Bang vội vàng phủi sạch quan hệ nói.

"Câm miệng!"

Khí thế cuồng bạo từ cậu bé bộc phát ra ngoài, toàn bộ cung điện dưới đất cũng bắt đầu rung chuyển, như muốn sụp đổ.

Sắc mặt mọi người thay đổi, bị ép phải liên tiếp lui về phía sau, chỉ cảm thấy khí thế đáng sợ đó ép đến mức không thở được.

Mà ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì giọng nói dịu dàng vang lên khắp toàn bộ không gian, cắt ngang sát khí đang cuộn trào.

"Khang Khang, con của ta, ngươi làm ta quá thất vọng."

Nghe thấy hai chữ Khang Khang, cậu bé lập tức cứng người lại, không thể tin quay đầu về phía Phương Hưu.

Bấy giờ Phương Hưu giống như biến thành một người khác, trên mặt hắn không còn vẻ bình tĩnh nữa mà thay vào đó là mỉm cười hiền hòa, hơi nheo mắt, khí chất nho nhã.

Sáu con mắt của cậu bé nhìn chằm chằm Phương Hưu.

"Rốt cuộc ngươi là ai! Vì sao ngươi lại biết cái tên Khang Khang này!"

Một khí thế quái dị cuồng bạo như một ngọn núi lớn lập tức đè xuống người Phương Hưu, thậm chí gạch đá dưới chân hắn đã nứt ra dày đặc như mạng nhện.

Nhưng Phương Hưu không hề dao động một chút nào, bởi vì hắn đã từng chứng kiến thứ sinh vật đáng sợ hơn thế này nhiều, cũng đã bị nó giết chết một trăm linh một lần.

Tuy cậu bé mạnh, nhưng khi đối mặt với Thao Thiết, thì nó cũng chỉ là con sâu bọ hơi lớn chút xíu thôi.

Còn về cái tên Khang Khang này, là do Phương Hưu nhìn thấy trong quyển nhật ký.

Hắn nhớ kỹ trong quyển nhật ký từng có một đoạn ghi chép như thế này.

Khang Khang, đứa nhỏ ngỗ ngược không nghe lời, suốt ngày la hét muốn làm vũ khí của viện trưởng, phiền chết được, sớm biết vậy đã không cho nó xem phim hoạt hình rồi, hừ, hôm nay tiêm cho nó thêm hai phát nữa.

Vừa rồi nghe cậu bé bảo muốn trở thành vũ khí của viện trưởng, trong đầu hắn lập tức đoán ra cậu bé là Khang Khang.

Nhìn phản ứng hiện giờ của cậu bé, xem ra hắn đoán đúng rồi, dù sao nó suốt ngày la hét trở thành vũ khí của viện trưởng, ngôn từ trẻ trâu thế này, không có mấy ai có thể nghĩ tới.

"Đã từng la hét muốn trở thành vũ khí của ta, bây giờ ngay cả ta cũng không nhận ra sao? Con của ta." Phương Hưu dịu dàng cười nói.

Vốn dĩ hắn gọi đối tượng thí nghiệm là con cũng là do nhìn thấy trong quyển nhật ký, trong nhật ký có nói viện trưởng xem tất cả đối tượng thí nghiệm là con của mình.

Sáu con mắt của Khang Khang chợt co rút lại, vẻ mặt không thể tin.

"Ngươi là... viện trưởng sao? Không! Không thể nào, cho dù có trôi qua bao lâu ta cũng không thể nào quên đi dáng vẻ của viện trưởng, ngươi..."

Khang Khang còn chưa nói xong, cơ thể to lớn bỗng dưng chấn động, sáu con mắt không thể khống chế phóng đại lên, như thể vừa nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.

Dung mạo của Phương Hưu dần dần thay đổi, biến thành một người đàn ông đeo mắt kính gọng đen, mặc áo blouse trắng, khí chất nho nhã, nụ cười dịu dàng, khi cười còn nheo mắt lại.

Không ai khác chính là Châu Thanh Phong trong bức ảnh lúc trước!

"Viện trưởng!" Trong mắt Khang Khang hiện lên sự ngạc nhiên không thể tin được.

"Thật sự là ngài rồi! Cuối cùng ngài cũng nhớ đến ta, ngài đến dẫn ta đi tới thế giới bên kia sao?"

Khang Khang như nhìn thấy người cha đã nhiều năm không gặp, kích động muốn tiến lên nhưng lại sợ hãi và lạ lẫm.

Bọn người Dương Minh ở một bên nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tròng mắt sắp lồi ra đến nơi.

Nhất là Mã Hưng Bang, hắn ta cực kỳ kinh ngạc sợ hãi, cả người run rẩy.

Hắn ta vốn cho rằng Phương Hưu cùng một giuộc với đám bọn chúng, ai mà ngờ tới đây mẹ nó không chỉ là cùng một giuộc mà còn là lão đại nữa!

Bình Luận (0)
Comment