Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 295 - Chương 295: Giả Mạo Viện Trưởng (2)

Chương 295: Giả mạo viện trưởng (2) Chương 295: Giả mạo viện trưởng (2)

Phương Hưu nhìn vẻ mặt kích động của Khang Khang, ý cười bên môi càng dịu dàng hơn nữa.

May mắn là trước đó đã từng nhìn thấy ảnh chụp của Châu Thanh Phong, biết hình dáng của Châu Thanh Phong ra sao nên bây giờ mới có thể lợi dụng năng lực chuyển hóa thực ảo để ngụy trang cho bản thân.

Không sai, sỡ dĩ Phương Hưu có thể biến thành dáng vẻ của Châu Thanh Phong là do lợi dụng năng lực chuyển hóa thực ảo của mộng yểm.

Bởi vì đã từng thấy ảnh, cho nên đầu tiên hắn thêu dệt nên một Châu Thanh Phong giả trong ý thức, sau đó tiến hành chuyển hóa bản thân mình biến bản thân thành Châu Thanh Phong chân thật.

Chuyển hóa thực ảo, thật giả lẫn lộn!

Đương nhiên, sở dĩ chuyển hóa gọi chuyển hóa là bởi vì Phương Hưu không thể từ không khí sáng tạo ra một vật chất, cũng không thể không dựa theo cơ sở có sẵn mà chuyển hóa ra một Châu Thanh Phong từ trong hư không được.

Nhưng mà hắn có thể xem bản thân là bản gốc, làm nền tảng cơ sở để tiến hành chuyển hóa bề ngoài của mình.

Phương Hưu đẩy cặp kính gọng đen trên mặt, cười dịu dàng nói: "Ngươi là tác phẩm hoàn hảo nhất của ta, cũng là đứa nhỏ mà ta thích nhất trong tất cả các đứa con của ta, làm sao ta quên ngươi được."

Nghe nói như thế, ngay lập tức Khang Khang kích động đến toàn thân run rẩy, sáu con mắt to lớn chảy nước mắt không ngừng.

Chỉ vỏn vẹn một câu khích lệ này đã khiến Khang Khang cảm thấy nó chờ đợi nhiều năm, cô đơn nhiều năm cùng với tất cả những tủi nhục mà nó chịu đựng đều đáng giá.

Cơ thể của nó vô thức tiến về phía trước hai bước, như muốn được viện trưởng xoa đầu như lúc trước vậy.

Thế nhưng một giây sau, lời nói lạnh lùng vô tình của Phương Hưu trực tiếp làm tan nát trái tim nó.

"Ta nói đùa thôi, ngươi chỉ là một tác phẩm thất bại của ta. Nếu như không phải ta cảm giác được ngươi muốn phá hư kế hoạch của ta, ta thậm chí còn quên sự tồn tại của ngươi rồi."

Phương Hưu vẫn cười hiền hòa như cũ, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng lãnh đạm.

"Viện trưởng... ngươi..."

Giọng của Khang Khang bắt đầu run rẩy, khuôn mặt dữ tợn của nó đồng thời xuất hiện các loại cảm xúc mờ mịt, hoang mang, lo lắng, sợ hãi, tự ti, sụp đổ.

Thật là khó tưởng tượng ra một quỷ dị thế mà có biểu cảm phong phú như thế.

Phương Hưu lại tiến lên hai bước, vuốt nhẹ vảy đen trên người Khang Khang, giọng điệu lạnh nhạt lại tiếc nuối nói: "Ta vốn cho rằng thời gian sẽ thay đổi ngươi, hiện giờ xem ra đúng là đã thay đổi rồi, ngươi trở nên ngu xuẩn không biết lý lẽ hơn trước nữa."

"Ngươi thật sự đã từng là đứa con ta coi trọng nhất, nhưng nhiều năm không gặp, ngươi nhìn xem ngươi đang làm cái gì?"

"Ban đầu ta bảo ngươi trông coi địa cung, ta đã nói với ngươi ra sao, còn ngươi lại làm như thế nào?"

Nói xong, Phương Hưu vỗ liên tục vào vảy đen trên chân Khang Khang.

Bởi vì Khang Khang quá cao to, nên hắn chỉ có thể vỗ chân, nếu không hắn thật sự muốn vỗ đầu nó.

Đủ loại cảm xúc xấu hổ, hối hận, tự trách, sợ hãi dâng trào trong lòng Khang Khang, đối diện với ánh mắt thờ ơ lạnh lùng của Phương Hưu, nó vô thức cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.

Đối với viện trưởng, nó vừa kính trọng vừa sợ hãi.

"Không, viện trưởng, không phải như ngươi nghĩ đâu, ta chỉ là... ta chỉ là..."

"Đủ rồi! Quỳ xuống cho ta!" Phương Hưu bỗng nhiên lạnh lùng quát lên một tiếng.

Rầm!

Khang Khang to lớn như một ngọn núi nhỏ lập tức quỳ rạp xuống đất, quỳ bò bằng đầu gối, cả người run rẩy như một đứa trẻ đã làm sai chuyện.

Tiếng quát quỳ xuống của Phương Hưu dọa đến bọn người Dương Minh thiếu chút nữa cũng quỳ xuống theo.

Từ đầu trong lòng mọi người đều nghi ngờ, cảm thấy Phương Hưu có thể đang lợi dụng quỷ khí gì đó để giả mạo thành viện trưởng.

Nhưng bây giờ, bọn họ đều tưởng Phương Hưu là viện trưởng thật.

Giống, thật sự quá giống! Có cảm giác như mình là kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường biết trước mọi chuyện vậy.

"Thành thật mà nói phẩm chất đạo đức của ngươi là một trong số ít thứ mà ta thích, hy vọng ngươi đừng có vứt bỏ nó ngay tại đây.”

Khang Khang lập tức run rẩy nói: “Viện trưởng ta sai rồi, vừa rồi ta rất muốn ăn bọn họ.”

"Ngẩng đầu lên, nhìn ta."

Cả người Khang Khang run như cầy sấy, từ từ ngẩng đầu lên, run lẩy bẩy nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đến tàn nhẫn của Phương Hưu.

“Khang Khang, con của ta, có còn nhớ ta chỉ dạy ngươi thế nào không? Ta đã từng nói, ngươi phải khống chế cơ thể quỷ dị bằng tâm linh của con người, ngươi nhìn đi, giờ đây ngươi có giống con người nữa không?”

“Ta biến ngươi thành quỷ dị là để khi đến thế giới bên kia, ngươi có thể sống sót như một người bình thường, còn bây giờ ngươi đang làm gì? Ngươi vô duyên vô cớ muốn ăn thịt người, thứ ngươi ăn là con người sao? Đó là đồng bào tương lai của ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment