Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 296 - Chương 296: Viện Trưởng Ta Đây Thích Khang Khang Nhất (1)

Chương 296: Viện trưởng ta đây thích Khang Khang nhất (1) Chương 296: Viện trưởng ta đây thích Khang Khang nhất (1)

Bọn người Dương Minh nghe thấy câu này, sao cứ có cảm giác sai sai, cái gì gọi là “thứ ngươi ăn là con người sao?” đang ám chỉ ai đây!

Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ dám thầm chửi trong lòng, không ai dám chất vấn trước mặt Phương Hưu.

Ai mà dám hó hé gì với một kẻ có thể huấn luyện một con quỷ dị cấp S như huấn luyện chó thế này?

“Giờ ngươi biết vì sao ta không dẫn ngươi đến thế giới bên kia không? Bởi vì từ đầu đến cuối ngươi là một tác phẩm thất bại.”

Câu nói này như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim Khang Khang, viện trưởng mà nó sùng bái nhất kính trọng nhất nói ra những lời nói tổn thương người ta nhất.

Ngay lúc này, thế giới nội tâm của Khang Khang hoàn toàn sụp đổ.

"Không! Ta không phải! Ta không phải là tác phẩm thất bại... ta không phải..." Những giọt nước mắt khổng lồ chảy ra khỏi sáu con mắt của Khang Khang.

Nó đang phát điên, lẩm bẩm run rẩy không ngừng.

Dần dần cơ thể lại bắt đầu phình ra không thể kiểm soát, như thể dưới lớp vảy đen mọc ra những cục thịt đáng sợ vậy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Hưu biết không thể kích thích Khang Khang thêm nữa, hiển nhiên cho dù những đối tượng thí nghiệm này có được sức mạnh to lớn đến nhường nào thì cuối cùng vẫn không đủ hoàn hảo, dễ bị mất khống chế.

Lát nữa mà mất khống chế thì e là đến viện trưởng cũng khó mà trấn an kiểm soát được nó.

Bấy giờ Phương Hưu nhẹ nhàng xoa đầu Khang Khang, cảm nhận được cái lạnh thấu xương trên tay, hắn dịu dàng nói: "Con của ta, ta có thể cảm nhận được nội tâm của ngươi đang rất nóng nảy, ngươi muốn chứng minh mình không phải là tác phẩm thất bại đúng không?"

Khang Khang bất chợt ngẩng đầu lên, sáu con mắt vừa chờ mong vừa sợ hãi nhìn Phương Hưu.

"Viện trưởng! Cầu xin ngài hãy cho ta một cơ hội nữa! Ta nhất định sẽ chứng minh cho ngài thấy ta không phải là tác phẩm thất bại!"

Nụ cười dịu dàng kết hợp với ánh mắt lạnh băng của Phương Hưu khiến Khang Khang giống như một chú chó trung thành, mong muốn chứng minh giá trị của bản thân để cầu xin chủ nhân đừng vứt bỏ mình.

"Ngoan lắm."

Nụ cười trên môi của Phương Hưu càng dịu dàng hơn, cặp kính gọng đen gần như không thể che giấu được ánh sáng lạnh lẽo trong mắt hắn.

"Vậy ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội, trở thành một cơ hội trở thành vũ khí, không phải ước mơ của ngươi một mực muốn trở thành vũ khí của ta sao? Muốn giết chết hết những kẻ địch cản đường của ta, đi theo ta thực hiện lý tưởng chung của chúng ta cho đến đỉnh cao của cuộc đời không!"

Nghe Phương Hưu nói, Khang Khang lại kích động run rẩy toàn thân.

"Đúng... đúng, viện trưởng! Đây là mơ ước cả đời của ta! Ta phải làm như thế nào?"

Nhìn dáng vẻ Khang Khang kích động không thôi, Phương Hưu biết rõ hắn nắm được rồi.

Cảm xúc và tư tưởng của Khang Khang đã hoàn toàn rơi vào trong tiết tấu của hắn, để hắn tùy ý khống chế.

Phương Hưu hơi cúi người bên tai nó nhẹ giọng nói: "Dâng tất cả những gì ngươi có, hòa thành một thể với ta!"

"Mãi mãi trở thành một phần của ta, ở lại bên ta cho đến vĩnh hằng."

Sáu đôi mắt của Khang Khang lặp tức trừng lớn, vẻ mặt không thể tin, phấn khích vô cùng, như thể nó được ánh sáng cứu vớt chiếu rọi vào vậy.

Thậm chí còn bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Ta... viện trưởng, ta thật sự có thể ư? Ta có tư cách này sao?"

Phương Hưu dịu dàng xoa đầu của Khang Khang, dịu hiền nói: "Con của ta, có lẽ người khác không có, nhưng ngươi nhất định có."

"Bời vì viện trưởng ta đây... thích Khang Khang nhất."

Bùm!

Tuyệt vời ông mặt trời!

Khang Khang lập tức được bao trùm trong một niềm hạnh phúc vô song không gì sánh kịp, lòng khao khát được công nhận giờ đây đã thăng hoa, lúc này có chết nó cũng không hối tiếc.

"Khang Khang cũng thích viện trưởng nhất, hu hu hu..."

Cơ thể cao năm mét của Khang Khang run lẩy bẩy, những giọt nước mắt to lớn rơi xuống mặt đất, tạo ra những tiếng vang lớn, mặt đất lủng lỗ dày đặc.

"Được rồi con của ta, đừng khóc nữa, bình tĩnh lại nào, đừng chống cự, ngoan ngoãn chấp nhận phần vinh quang này nhé."

"Vâng!" Khang Khang lau nước mắt, trong lòng tràn đầy niềm kích động và hưng phấn nhìn Phương Hưu, cũng chủ động đưa đầu tới.

Phương Hưu đưa tay trái ra, Thao Thiết chi khẩu lập tức há ra, lộ ra một hàm răng trắng toát, vô cùng dữ tợn đáng sợ.

Bọn người Dương Minh cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đồng loạt chửi biến thái.

Người trong bệnh viện tâm thần đều mẹ nó biến thái.

Bình Luận (0)
Comment