Viện trường PUA* quỷ dị, quỷ dị cam tâm tình nguyện bị ăn, trước khi bị ăn còn phải hỏi xem ta có tư cách này sao?
*PUA: PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân.
ĐM đây là tình tiết điên khùng gì vậy?
Chẳng phải điều này giống như những lời một số blogger hay nói sao, người trẻ tuổi đi làm không nên trả lương cho bọn họ, ông chủ cho ngươi làm việc, bồi dưỡng kinh nghiệm làm việc cho ngươi, rèn luyện năng lực cho ngươi, còn không đòi tiền của ngươi thì thôi mà ngươi còn có mặt mũi đòi tiền lương của người ta ư?
Tuyệt đối không ngờ tới, quỷ dị đứng trước PUA còn chơi đỉnh hơn loài người nữa.
Quá đáng nhất là, con mẹ nó viện trưởng ta đây thích Khang Khang nhất, Khang Khang cũng thích viện trưởng nhất... ọe!
Thì ra, phương thức thể hiện tình cảm cao nhất giữa quỷ dị là ăn sạch đối phương.
Phương Hưu cũng không biết bọn người Dương Minh đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì, lực chú ý của hắn bây giờ đều tập trung vào trên người Khang Khang.
Quỷ dị mạnh mẽ như này, lát nữa nuốt chửng nó thì thực lực của hắn sẽ đạt đến trình độ nào?
Cho dù hắn bây giờ đã ăn no quá rồi, nhưng đối mặt với bữa tiệc lớn được đưa tới cửa thế này hắn nhất định phải thử một chút.
Sau đó, hắn đặt tay trái lên đầu Khang Khang.
Trong ánh mắt đầy chờ mong của Khang Khang, Thao Thiết chi khẩu cắn mạnh lớp vảy đen trên người Khang Khang.
Rộp rộp!
Cơn đau dữ dội truyền đến từ tay trái.
Phương Hưu giơ tay trái lên nhìn một chút, răng của Thao Thiết chi khẩu có hơi chảy máu.
Khang Khang nghi hoặc nhìn lại, mặc dù không nói chuyện nhưng sáu con mắt như đang hỏi "viện trưởng, ngươi đang làm gì vậy? Không phải muốn để ta mãi mãi trở thành một phần của ngươi sao? Vì sao còn chưa hành động nữa?" vậy.
Phương Hưu bình tĩnh thu tay trái đang chảy máu của mình lại.
Cũng không phải Thao Thiết chi khẩu yếu mà bây giờ hắn vẫn còn quá yếu, giai đoạn này căn bản không có cách nào nuốt chửng những quỷ dị quá mạnh được.
Nếu như so sánh Thao Thiết chi khẩu là một chiêu thần thông quảng đại thì cũng phải xem người tung ra chiêu thần thông quảng đại đó là ai mới được.
Ví dụ như trong Tây Du Ký có một chiêu Tụ Lý Càn Khôn, là một tuyệt kỹ của Trấn Nguyên Tử đại tiên, ngay cả Tôn Ngộ Không còn có thể vây khốn, nhưng đổi thành người khác sử dụng thì cái đó lại là không gian chứa đồ.
Tương tự như vậy, nếu Thao Thiết dùng Thao Thiết chi khẩu thì dĩ nhiên nó có thể nuốt chửng mọi thứ, còn từ ngự linh sư nhị giai là Phương Hưu thì chỉ gọi là tạm được.
"Con của ta, ta vừa mới cảm nhận được, bây giờ ngươi vẫn còn quá yếu không có tư cách trở thành một phần của ta."
Mặc dù Khang Khang là fan cuồng của viện trưởng, nhưng nó cũng không phải đồ đần độn.
"Viện trưởng, ngài mới vừa... chảy máu phải không?" Trong sáu con mắt của Khang Khang đồng thời nghi hoặc.
Mặc dù tạm thời nó không có nghi ngờ gì, nhưng một khi hạt giống nghi ngờ bị gieo xuống thì sớm hay muộn gì cũng mọc rễ nảy mầm.
"Xem ra chúng ta phải mở lại thêm lần nữa rồi." Nụ cười dịu hiền trên mặt Phương Hưu từ từ rút đi, biến thành bình tĩnh như chết lặng.
"Mở lại thêm lần nữa? Viện trưởng ngài nói gì vậy?" Vẻ nghi hoặc trong mắt Khang Khang càng nhiều thêm.
Cứ như vậy trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Phương Hưu móc dao phẫu thuật ra, một dao đâm thẳng vào giữa trán mình.
"Viện trưởng! Cầu xin ngài hãy cho ta một cơ hội nữa! Ta nhất định sẽ chứng minh cho ngài thấy ta không phải là tác phẩm thất bại!"
"Con của ta, vậy ta cho ngươi thêm một cơ hội, ở thế giới bên kia, ta cũng đã tạo ra những đối tượng thí nghiệm giống như ngươi vậy, bọn chúng còn hoàn hảo hơn ngươi nhiều."
Vẻ mặt Phương Hưu vẫn dịu dàng xoa đầu Khang Khang.
Khang Khang lập tức kích động!
"Không! Ta không tin! Ta mới là tác phẩm hoàn hảo nhất của viện trưởng ngài mà!"
Phương Hưu mỉm cười: "Không phải hành động càng có sức thuyết phục hơn lời nói sao?"
Soạt!
Khang Khang kích động đứng lên, cơ thể cao hơn năm mét khổng lồ tràn đầy cảm giác áp bách.
"Bọn chúng ở đâu? Ta muốn đi đánh bại bọn chúng, chứng minh cho ngài thấy."
"Sau khi ra ngoài ngươi sẽ thấy vô số quỷ dị, đi theo phương hướng quỷ dị xuất hiện có một cánh cửa, đó là cửa vào thế giới bên kia, một trong những tác phẩm hoàn hảo của ta canh giữ ở nơi đó, đi thôi con của ta, đi chứng minh cho ta thấy đi."
Khang Khang tràn đầy tinh thần chiến đấu gầm lớn một tiếng.
"Viện trưởng, ta đi một chút rồi về ngay, nhất định ta sẽ chứng minh cho ngài thấy chỉ có ta mới có tư cách đi theo ngài!"
Nói xong lời cuối cùng, Khang Khang sải bước rời khỏi địa cung, đi về phía thế giới bên kia để tìm Thao Thiết.
Chờ đến khi Khang Khang rời đi, nụ cười dịu hiền trên mặt Phương Hưu biến mất ngay lập tức, hắn bình tĩnh đi về phía đám người bên kia.