Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 298 - Chương 298: Mặt Nạ Nguyên Sơ (1)

Chương 298: Mặt nạ nguyên sơ (1) Chương 298: Mặt nạ nguyên sơ (1)

Đám người Dương Minh chứng kiến cảnh này thì vô cùng căng thẳng, họ lập tức bày ra tư thế chiến đấu, dáng vẻ muốn liều chết một trận với trùm cuối.

Phương Hưu chậm rãi khôi phục lại hình dạng của bản thân, nhưng chỉ vô dụng mà thôi, không một ai trong đám người tin hắn.

Ngược lại họ cảm thấy hình dạng này mới là giả.

"Quỷ dị trông coi đã bị ta lừa đi rồi, mở cửa đi.”

Không ai dám động, tất cả đều nhìn chằm chằm Phương Hưu một cách căng thẳng.

"Ngươi thật ra là ai, viện trưởng hay Phương Hưu?” Mã Hưng Bang bồn chồn hỏi.

Đối mặt với ánh mắt không tin tưởng của mọi người, Phương Hưu không giải thích, bởi vì giải thích cũng vô dụng.

Viện trưởng sẽ không giải thích, Phương Hưu cũng sẽ không giải thích.

"Đừng hỏi vấn đề ngu ngốc như thế.”

"Gì mà vấn đề ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi không định giải thích?” Mã Hưng Bang nhỏ giọng nói.

Từ sau khi thấy Phương Hưu biến ảo thành viện trưởng, hắn ta không dám nói chuyện lớn tiếng nữa.

"Có gì khác nhau sao?” Phương Hưu hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là khác nhau!” Dáng vẻ của Mã Hưng Bang có chút kích động.

Phương Hưu khẽ lắc đầu: "Kỳ thật dù kết quả là như thế nào, thì cũng không có gì khác nhau, giả thiết ta là viện trưởng, ta yêu cầu các ngươi mở cửa, các ngươi sẽ không mở cửa sao?”

Sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, tuy rằng không nói gì, nhưng về cơ bản thì tương đương với cam chịu, đối mặt với sự tồn tại bí ẩn như viện trưởng, nếu thật sự đánh nhau thì nhất định là đánh không lại, bị yêu cầu mở cửa, thì đến cuối cùng cũng sẽ phải mở.

"Nếu ta là Phương Hưu, ta yêu cầu các ngươi mở cửa, các ngươi sẽ không mở cửa sao?”

Hai vấn đề được đặt ra khiến mọi người không trả lời được.

Bởi vì lời Phương Hưu nói là thật, dù bản thân hắn là ai, thì yêu cầu mở cửa của hắn đều sẽ không bị cự tuyệt.

"Cho nên, dù ta là ai, kết quả đều giống nhau, mở cửa đi.”

Dương Minh vẫn luôn do dự, cuối cùng hỏi một câu: "Ngươi thật sự là Hưu ca?”

Phương Hưu khẽ gật đầu.

"Ta không tin, trừ khi ngươi trả ta hai ngàn linh tệ lúc trước ngươi vay, ta sẽ tin tưởng ngươi.”

Vèo!

Tay phải của Phương Hưu đột nhiên rũ xuống, dao phẫu thuật lập lòe hàn quang xuất hiện ở trong tay.

Dương Minh ngượng ngùng vội cười: "Chỉ đùa một chút thôi, đùa chút thôi mà, đừng kích động.”

Sau đó, hắn ta vội vàng dùng chìa khóa Thanh Đồng mở ra cửa Thanh Đồng.

Mọi người đi vào trong đó, đập vào mắt là hành lang u ám, hai bên tường treo nến.

Dương Minh nhanh chóng xoay người để đóng cửa Thanh Đồng lại.

"Không cần đóng cửa.” Phương Hưu bình tĩnh nói.

"Không đóng cửa sao được? Biết đâu lát nữa anh bạn nhỏ Khang Khang cao năm mét kia phát hiện mình bị lừa, trở lại đây thì làm sao?”

"Nó không về được.”

Phương Hưu rất chắc chắn, đi khiêu khích Thao Thiết sao có thể sống sót trở về.

"Vì sao lại không về được?” Dương Minh kinh ngạc nói.

"Ta đã nhìn thấy tương lai.”

Một câu này trực tiếp phá vỡ vấn đề.

"Hiện tại ta đã có thể tin tưởng ngươi thật sự là Hưu ca, ánh mắt hờ hững này, thái độ bình tĩnh này, ngữ khí chắc chắn này, người bình thường không bắt chước được.”

Phương Hưu không để ý tới Dương Minh đang nịnh bợ mình, mà tự đi vào trong thông đạo.

Thông đạo rất dài, mọi người cũng đi rất chậm, sợ đến thời điểm cuối cùng lại đụng tới bẫy rập, sau đó lật thuyền trong mương.

Trong khoảng thời gian này tâm trạng của mọi người dần bình phục, cảm xúc khiếp sợ tiêu tán đi, chỉ số thông minh quay trở lại.

Mọi người cũng chậm rãi ý thức được, người trước mắt chỉ có thể là Phương Hưu, mà không phải viện trưởng.

Nếu Phương Hưu là do viện trưởng giả trang thật, vậy còn cùng ngươi diễn kịch làm gì? Chơi đùa đứa ngốc sao?

Nhưng Mã Hưng Bang thông minh ý thức được, mặc dù Phương Hưu không phải viện trưởng, nhưng nhất định là có liên can tới.

Bằng không thì vì sao Phương Hưu biết bộ dáng của viện trưởng? Còn biết nhiều chuyện về viện trưởng như vậy?

Nếu nói hai người họ không quen biết, ai tin được.

Ánh mắt Mã Hưng Bang lập lòe, hắn ta đột nhiên nói: "Phương Hưu, làm sao người biết được bộ dạng của viện trưởng, còn cả chuyện của hắn ta nữa? Đừng có dùng khả năng tiên tri để qua loa lấy lệ với ta, những lời ngươi vừa dùng để lừa Khang Khang, là chuyện cũ đã xảy ra trong quá khứ, mà không phải ở tương lai.”

"Ngươi là cảm thấy ta không phải viện trưởng, cho nên cho rằng bản thân mình đấu lại được ta rồi à?

"Ngươi không phải đổi chủ đề, hiện tại ta nghiêm trọng hoài nghi thân phận của ngươi, rất nhiều sự tình đã không thể dùng năng lực tiên tri để giải thích, hơn nữa mọi người đều biết, năng lực càng mạnh mẽ, khi sử dụng phải trả giá sẽ càng lớn, ngươi chẳng qua chỉ là một ngự linh sư nhị giai.

Nhưng dọc theo đường đi ngươi tiên tri bao nhiêu sự kiện? Một ngự linh sư nhị giai có thể làm được như vậy sao?”

Bình Luận (0)
Comment