"Ngươi không làm được, không có nghĩa người khác không làm được.”
"Hừ, nếu ta đoán không nhầm, ngươi vốn không có năng lực tiên tri, mà là có một quỷ khí có thể tiên tri phải không? Cho nên ta mới không thể sao chép, vì thế ngươi mới có thể sử dụng năng lực tiên tri nhiều lần như vậy.
Sử dụng nhiều quỷ khí nhiều sẽ bị ô nhiễm tâm linh, nhưng ngươi không sợ chuyện này, có lẽ nguyên do liên quan tới sức mạnh quỷ dị trên người ngươi.” Mã Hưng Bang tỏ vẻ đã nhìn thấu tất cả.
"Đúng rồi, ngươi nói đều đúng.”
"Ngươi!” Dù Mã Hưng Bang nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới Phương Hưu lại phản ứng như vậy, người bình thường khi bị nhìn thấu bí mật lại có phản ứng thản nhiên vậy sao?
Dương Minh kinh ngạc nói: "Không thể nào, không thể nào, thời buổi bây giờ còn có người bị ô nhiễm tâm linh bởi dùng quỷ khí sao?"
Mã Hưng Bang: “...”
Bạch Tề: “...”
Bị Dương Minh làm cho gián đoạn như vậy, Mã Hưng Bang không biết nên nói gì tiếp nữa.
Đúng lúc này, ở cuối hành lang xuất hiện một tia sáng.
Mọi người đi qua đó, tiến vào một đại sảnh cực kỳ rộng lớn.
Vừa đi vào trong đại sảnh, mọi người lập tức hít sâu một hơi, chỉ thấy ở trung tâm của đại sảnh, thế mà có hơn một nghìn tấm mặt nạ đang lơ lửng.
Hình thù của những chiếc mặt nạ đều khác nhau, nhưng đều có chung một đặc điểm, đó chính là vô cùng dữ tợn và quỷ dị.
Giống như hơn một nghìn mặt quỷ đang lơ lửng.
"Những mặt nạ này là gì? Mẹ nó đúng là dọa người!” Dương Minh không khỏi rùng mình một cái.
Không phải hắn ta bị dọa sợ, mà là do nhiệt độ ở đại sảnh cực kỳ thấp, như là âm độ vậy.
Cả đám đều hiểu, đây là do sức mạnh từ những tấm mặt nạ kia tạo thành.
"Ở đây có một tấm da dê!” Bạch Tề đột nhiên chỉ vào một bên rồi nói.
Mọi người vội vàng đi qua đó, chỉ thấy ở trên tấm da dê có viết: "Bạn của ta, nguyên sơ ở giữa những tấm mặt nạ kia, ngươi hãy cảm nhận bằng nội tâm, rồi lựa chọn đi. Nếu chọn sai, sẽ có hậu quả xấu, hãy cẩn thận đấy.”
Ký tên: Châu Thanh Phong.
"Mẹ nó, giờ chỉ cần thấy cái tên là thấy phiền, ai dạy ngươi tặng quà như vậy hả?” Dương Minh chửi ầm lên.
Theo hắn ta thấy, chắc chắn viện trưởng Châu Thanh Phong bị bệnh, nếu thật sự muốn tặng quà, vậy đưa trực tiếp đi, quanh co lòng vòng thế làm gì?
Đối với cách làm của viện trưởng, trong lòng Phương Hưu đã có phán đoán.
Thế giới bên kia xâm lấn thế giới hiện thực, thế giới hiện thực nhất định sẽ kháng cự, bài xích nó, cho nên thiên mệnh được sinh ra vào thời điểm điểm này, mục đích đương nhiên là cứu vớt thế giới.
Nhưng viện trưởng lại muốn làm vấy bẩn thiên mệnh, việc này nhất định là sẽ không được cho phép.
Cho nên, vì để đạt được mục đích, viện trưởng đã áp dụng chiến lược cứu quốc theo đường vòng, thiết lập những trạm kiểm soát thật mạnh, đóng gói mặt nạ nguyên sơ thành cơ duyên, để thiên mệnh lấy được.
Chuyến đi tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn lần này, giống như bí cảnh trong tiểu thuyết huyền huyễn, nhân vật chính trải qua rất nhiều nguy hiểm, cuối cùng đạt được cơ duyên.
Nếu như viện trưởng mạnh mẽ ép thiên mệnh đeo mặt nạ vào, vậy nhất định sẽ tạo ra vô vàn hậu quả.
Giống như nhân vật phản diện trong tiểu thuyết huyền huyễn cho dù mạnh hơn nhân vật chính rất nhiều, nhưng cũng không thể nào giết được nhân vật chính còn chưa trưởng thành.
Lúc này hắn ta mới dùng mật đường bao lấy phân, rồi bón cho thiên mệnh ăn.
Suy nghĩ đến đây rồi, đột nhiên Phương Hưu liên tưởng đến một suy đoán mà không ai có thể tưởng tượng được.
Viện trưởng tính lừa thiên mệnh, vậy thiên mệnh sẽ ngoan ngoãn để bị lừa sao?
Tuy rằng nhìn qua Dương Minh có hơi ngốc nghếch, nhưng hắn ta vẫn là thiên mệnh.
Viện trưởng muốn quỷ dị hóa Dương Minh, nhưng thiên mệnh sao có thể cho phép…
Cho dù quá trình là như thế nào, xem từ kết quả, đều là thiên mệnh bị quỷ dị hóa?
Phương Hưu nhìn Dương Minh đang vò đầu bứt tai đối diện với hơn một nghìn tấm mặt nạ, có chút suy tư.
Có chính mình ở đây, hắn nhất định sẽ không cho phép Dương Minh có được nguyên sơ.
Nhưng như vậy lại có vấn đề nữa nảy sinh, đến cùng thì là bản thân mình cứu vớt thiên mệnh, hay tất cả đều là thiên mệnh tự cứu còn bản thân mình chỉ là một quân cờ trong đó?
Nếu là vế sau, thì thật khó mà tưởng tượng được sức mạnh của thiên mệnh, sức mạnh ấy đã đạt đến mức có thể điều khiển được tình trạng của vận mệnh.
Chỉ suy tư trong giây lát, Phương Hưu không nghĩ nữa, thực lực nhỏ yếu thì dù nghĩ nhiều cũng không để làm gì, thực lực mạnh thì cái gì cũng không cần nghĩ.
Hắn dời ánh mắt về phía hàng nghìn tấm mặt nạ, ánh mắt tối tăm.