Không biết hậu quả xấu do chọn sai mà viện trưởng nói, rốt cuộc là xấu đến mức nào.
Nếu là muốn mạng, vậy có khả năng họ sẽ chết.
"Hưu ca, nhiều mặt nạ như vậy, cái nào mới là thật đây, không thì ngươi tiên tri hộ ta chút đi?” Dương Minh sáp lại gần với vẻ mặt đê tiện.
"Không phải Châu Thanh Phong đã nói rồi sao, nghe theo cảm giác từ nội tâm của ngươi, đi chọn đi.”
Phương Hưu tính đợi Dương Minh chọn xong, sau đó sẽ đoạt lấy.
Dương Minh gãi gãi đầu: "Vậy ta đi chọn vậy.”
Nói xong, hắn ta vòng quanh hai vòng, cuối cùng nhắm đến chiếc mặt nạ hình đầu lâu.
Không phải do mặt nạ đầu lâu này có gì đặc biệt, chẳng qua là Dương Minh thấy nó ngầu nhất.
Đúng lúc Dương Minh định cầm lấy mặt nạ đầu lâu, vèo!
Một bóng người bay vụt qua, đưa tay cầm lấy mặt nạ đầu lâu.
Chính là Mã Hưng Bang.
“Ta nhắm đến nó trước!”
Vẻ mặt Mã Hưng Bang hưng phấn , hắn ta nhìn mặt nạ, yêu thích không muốn buông tay.
Dương Minh nhìn thấy cảnh này thì cạn lời không thôi.
"Ngươi bị bệnh à, nhiều mặt nạ như vậy, sao phải cướp với ta?”
Lúc này Mã Hưng Bang cũng không thèm giả bộ nữa, hắn ta cười lạnh lùng nói: "Ngươi là thiên mệnh, hơn nữa mặt nạ nguyên sơ được để lại cho ngươi, đương nhiên cái ngươi chọn chính là đồ thật!”
"Nếu như ngươi nói cái ta chọn là đồ thật, vậy ta đây còn chưa chọn đã bị ngươi cướp, ngươi nói xem có khả năng cái ngươi cướp được là giả không?”
Mã Hưng Bang hơi kinh hãi, ánh mắt lập lòe liên tục, hắn ta nhìn chằm chằm mặt nạ trong tay mình.
Nhìn dáng vẻ này của hắn ta, Dương Minh phát hiện ra trò đùa mới, hắn ta tiện tay cầm lấy một cái mặt nạ hình đầu trâu.
"Giờ ta lại chọn mặt nạ hình đầu trâu, ta cảm thấy nó mới là đồ thật, ngươi định làm sao đây? Nếu không hai ta trao đổi?”
Sắc mặt Mã Hưng Bang trở nên khó coi, hắn ta đột nhiên ý thức được, mặt nạ trong tay mình có khả năng là đồ giả.
Dựa theo logic bình thường, Dương Minh chọn nhất định là đúng, bản thân mình cướp của hắn ta, vậy mặt nạ cướp về đương nhiên là đồ thật.
Nhưng có một vấn đề trí mạng, như thế nào mới được tính là Dương Minh chọn?
Giữa chừng bị mình cướp mất, có được xem là do Dương Minh chọn không?
Nếu là không được tính, thế thì cái Dương Minh đang cầm mới là thật sao?
Nhưng vấn đề là, hắn ta không dám đổi lại, một khi thay đổi, phát hiện bị lừa, vậy thì quá uổng công?
Tự mình giơ hai tay dâng mặt nạ cho người khác, nói ra sẽ bị người ta chê cười đến chết.
Mã Hưng Bang rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hắn ta nhìn chằm chằm mặt nạ đang được siết chặt trong tay như muốn dùng mắt để phán đoán thật giả.
Đương nhiên là hắn ta không dám đeo mặt nạ lên, trước đó viện trưởng đã nói, nếu đeo sai mặt nạ sẽ có hậu quả xấu xảy ra.
Nhưng mà, Mã Hưng Bang càng nhìn mặt nạ đầu lâu này, càng cảm thấy đây là đồ thật, cũng không biết vì sao, sâu trong nội tâm, có một loại cảm giác nói với hắn ta, mặt nạ này là thật.
Mặt nạ đầu lâu dữ tợn kia như sống lại, hai hốc mắt tối om nhìn chằm chằm Mã Hưng Bang, nụ cười dữ tợn ở khóe miệng liên tục được phóng đại.
Suy nghĩ trong đầu Mã Hưng Bang cũng càng ngày càng kiên định, là đồ thật! Nhất định là đồ thật!
Thiên mệnh sẽ không chọn sai, ta cướp của thiên mệnh, nhất định sẽ không sai!
“Ngươi không lừa được ta đâu! Mặt nạ trong tay ta mới là đồ thật!” Đột nhiên sắc mặt Mã Hưng Bang trở nên dữ tợn.
Tiếp theo đó, có vẻ như vì muốn chứng minh phán đoán của bản thân là đúng, thế mà Mã Hưng Bang trực tiếp đeo mặt nạ đầu lâu lên mặt.
Phương Hưu nhìn thấy cảnh này, khẽ nhíu mày.
Mặt nạ có vấn đề! Hình như nó có thể ảnh hưởng tới tâm linh của con người, rõ ràng là cảm xúc của Mã Hưng Bang có hơi kích động quá mức.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc không dài, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được, Mã Hưng Bang là một kẻ tâm cơ, biết cách giả vờ, thông thường loại người này sẽ không xúc động đến như vậy.
Hiện tại hắn ta lại là người đầu tiên đeo mặt nạ lên, hiển nhiên là đã chịu ảnh hưởng bởi cái gì đó.
“Ha ha ha…”
Giữa sân chợt phát ra một trận cười lớn.
Chính là Mã Hưng Bang.
Lúc này hắn ta đeo mặt nạ đầu lâu, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, tạo ra cảm giác tà ác, dữ tợn.
“Lựa chọn của ta quả nhiên là đúng! Đây chính là mặt nạ nguyên sơ! Chìa khóa để quỷ dị hóa một cách hoàn mỹ!”
Đột nhiên, mặt nạ đầu lâu như sống lại, theo tiếng cười to của Mã Hưng Bang, nó bắt đầu chậm rãi mấp máy môi, nở một nụ cười dữ tợn.