Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 301 - Chương 301: Sự Trỗi Dậy Của Mã Hưng Bang (2)

Chương 301: Sự trỗi dậy của Mã Hưng Bang (2) Chương 301: Sự trỗi dậy của Mã Hưng Bang (2)

Ngay sau đó, một luồng sức mạnh quỷ dị tà ác đến cực điểm từ trên mặt nạ tràn ra, lực lượng mạnh mẽ hóa thành từng luồng hắc khí, điên cuồng dũng mãnh xông vào thân thể của Mã Hưng Bang.

Oanh!

Hắc khí dâng trào, ở giữa sân phát ra từng làn sóng mãnh liệt, lấy Mã Hưng Bang làm trung tâm điên cuồng khuếch tán ra bốn phía.

Đám người Dương Minh ngay lập tức bị đẩy lùi mấy bước.

“Huyết nhục khổ nhược! Quỷ dị phi thăng! Ha ha ha…”

Nghe thấy câu đó, sắc mặt mọi người lập tức biến đổi.

“Giỏi thật! Hóa ra ngươi mới là người của tổ chức Poker!” Dương Minh tức giận nói.

“Tổ chức Poker?” Mã Hưng Bang hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm mọi người nói: “Cái loại chuột cống không dám thò mặt ra ngoài đấy, chẳng qua là công cụ để bọn ta lợi dụng mà thôi.”

Nghe thấy vậy, trong nháy mắt Phương Hưu đã hiểu ra, người ở tổng bộ cùng tổ chức Poker có liên hệ, thậm chí là hợp tác.

Hoặc nói cách khác là phe phái sau lưng Mã Hưng Bang.

Xem ra tổng bộ cũng không đoàn kết.

“Được rồi, giờ thiên mệnh cũng đã mất đi giá trị lợi dụng, các ngươi có thể lên đường rồi, dù sao giết các ngươi ở chỗ này cũng sẽ không có ai biết, đến lúc đấy thì tuyên bố các ngươi chết trong tay quỷ dị ở bệnh viện tâm thần, nơi này cũng rất thích hợp để chôn xác, sẽ không bị ai phát hiện.”

Dương Minh: “...”

Y không nghĩ tới Mã Hưng Bang không chỉ mang thù còn cực kỳ độc ác, lời này không phải là trước đó bọn họ nói sao.

“Còn có ngươi nữa, Phương Hưu! Lúc trước không phải ngươi luôn mồm muốn giết ta hay sao? Uy hiếp ta? Không phải là ngươi cho rằng ta thật sự sợ các ngươi đấy chứ?

Ta chỉ là muốn mượn dùng thiên mệnh tìm được mặt nạ nguyên sơ thôi, cho nên không muốn phát sinh xung đột, giờ đã tìm được mặt nạ rồi, ngươi uy hiếp ta thử xem?”

Giọng điệu của Mã Hưng Bang ngày càng điên cuồng, dường như muốn đem tất cả ấm ức đã phải chịu trên đường đi trút hết ra ngoài.

“Ta nhổ vào! Con mẹ nhà ngươi đúng là giỏi giả vờ, tiểu nhân đắc chí, gì mà không muốn phát sinh xung đột, không có mặt nạ nguyên sơ ngươi dám kiêu ngạo như vậy sao?” Dương Minh khinh thường nói.

Dường như đã chọc trúng chỗ đau của Mã Hưng Bang, sắc mặt hắn ta tối đen lại.

“Ồn ào!"

Oanh!

Tiếng nổ đùng mãnh liệt vang lên, trong nháy mắt Mã Hưng Bang được quấn quanh bởi hắc khí biến mất tại chỗ, không khí ngay lập tức nổ tung.

Khi xuất hiện lại, hắn ta đã đến trước mặt Dương Minh.

Dương Minh sửng sốt, không nghĩ tới tốc độ của Mã Hưng Manh có thể nhanh như vậy, hắn ta còn chưa kịp phản ứng.

Phụt!

Nắm tay quấn quanh bởi hắc khí của Mã Hưng Bang đánh vào bụng của y.

Sức lực vô cùng lớn khiến cho khuôn mặt của Dương Minh vặn vẹo, hắn ta bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào trên vách tường.

Trong nháy mắt vách tường bị đập ra một cái động lớn, đất đá vùi lấp lấy Dương Minh.

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Bạch Tề lập tức đỏ rực lên, năng lực cấp tốc được phát động, đoản đao kim sắc trong tay hắn ta chém mạnh về phía sau lưng của Mã Hưng Bang.

Vù!

Một đao chém vào khoảng không.

Mã Hưng Bang giống như có mắt ở sau lưng, không cần quay đầu lại cũng có thể dễ dàng tránh được đao của Bạch Tề.

“Ta có năng lực cảm nhận sát ý, ngươi không bao giờ có thể đánh lén được ta.”

Hắn ta cười dữ tợn, sau đó xoay người chộp về hướng của Bạch Tề.

Nhưng Bạch Tề có khả năng cấp tốc nên trực tiếp lui lại, tránh thoát được một chiêu kia.

“Cấp tốc tam giai đúng là nhanh hơn nhị giai nhiều.” Mã Hưng Bang than thở: “Không nghĩ tới ta có được mặt nạ nguyên sơ cùng với tốc hành nhị giai mà tốc độ vẫn kém ngươi một chút, cũng khó trách, dù sao thì mặt nạ nguyên sơ còn cần một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn quỷ dị hóa ta.

Nhưng mà không sao, khiến ngươi chậm lại là được.”

Nói xong, một luồng trọng lực nặng nề lấy Mã Hưng Bang làm trung tâm mà lan ra, trực tiếp bao phủ khắp đại sảnh.

Ngay lúc này Bạch Tề vốn đang nhanh nhẹn đột nhiên cảm giác được cơ thể mình nặng nề, giống như đang cõng trên lưng một ngọn núi lớn.

Điều này khiến cho cho sắc mặt hắn ta tối đen lại.

Lúc này, oanh!

Đất đá bỗng nhiên nổ tung, Dương Minh đeo giày thêu, cả người đầy đất đi từ giữa ra.

“Phi phi phi…” Hắn ta không ngừng phun nước bọt, hiển nhiên là ăn không ít đất.

Trong miệng hắn ta căng phồng, chắc hẳn là Trấn Thi châu.

Nhưng mà giây tiếp theo, có lẽ là do Dương Minh dùng sức quá lớn, thế mà hắn ta phun ra cả Trấn Thi châu ra.

“Mẹ kiếp!”

Dương Minh giật nảy mình, vội vàng nhặt Trấn Thi châu dính đầy bùn đất lên nhét lại vào trong miệng.

“Cái đồ ngu này!” Vừa nhìn thấy cái bộ dạng này của Dương Minh, Bạch Tề giận mà không biết trút vào đâu.

Dương Minh ngượng ngùng cười một tiếng, giọng nói hơi lúng búng không rõ: “Sai lầm chút, sai lầm chút thôi mà, đợi ta châm điếu thuốc đã…”

Nói rồi, hắn ta móc ra một điếu thuốc lá ngậm vào miệng, vừa định lấy bật lửa ra để châm.

Bình Luận (0)
Comment