Hai người Dương Minh và Bạch Tề liếc nhìn nhau, họ cảm thấy tinh thần bị kích động, lờ mờ có cảm giác mất khống chế linh tính.
Chỉ nhìn một cái cũng có thể mất khống chế linh tính, vậy còn Phương Hưu đang đeo mặt nạ thì sao?
Dương Minh và Bạch Tề không dám tưởng tượng đến, thậm chí vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lát nữa Phương Hưu biến thành quỷ dị, liệu hắn có trở thành kẻ thù với họ không?
Ngay lúc hai người họ đang lo lắng, Quỷ Diện lửa đen trên mặt hắn lập tức tiêu tan, lộ ra khuôn mặt bình tĩnh, hắn chậm rãi từ trên không trung rơi xuống.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn sở hữu mặt nạ nguyên sơ, và không cần phải giết chết tất cả mọi người ngoại trừ chính mình.
Bởi vì hắn phát hiện rằng, bản thân lại vô tình phá giải được bế tắc.
Hóa ra còn có một giải pháp khác để tồn tại, không cần giết người cũng có thể vượt qua, đó chính là để một người đeo mặt nạ của những người khác.
Bốn người đi vào có tư cách lấy bốn chiếc mặt nạ, bắt buộc phải xóa bỏ tư cách của người khác, mới có thể giành được bản gốc.
Xóa bỏ tư cách nhìn có vẻ giống như chỉ có thể giết chết người khác, nhưng thực tế không phải, một người đeo bốn cái mặt nạ chẳng khác nào đoạt lấy tư cách của người khác.
Đây được xem như là một cái sơ hở không có sở hở, bởi vì dưới tình huống bình thường, không có ai có thể đồng thời đeo được bốn cái mặt nạ.
“Hưu ca, ngươi không sao chứ?” Dương Minh cầm lấy đoản đao ở bên hông, nhìn chằm chằm Phương Hưu, như muốn xem hắn có còn là Phương Hưu mà hắn ta đã quen biết hay không.
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hai người họ, Phương Hưu bình tĩnh nói: “Ta từng nói rồi, ta đã nhìn thấy được tương lai.”
Dương Minh sững sờ, sau đó là vui mừng khôn xiết, hắn ta nhớ rõ ràng những lời Phương Hưu nói trước đó.
Khi Phương Hưu yêu cầu giữ lại những chiếc mặt nạ nguyên sơ, hắn nói bản thân đã nhìn thấy được tương lai.
Bây giờ xem ra, Hưu ca không hổ là Hưu ca, quả nhiên là có biện pháp để không bị mặt nạ nguyên sơ biến mình thành quỷ dị.
“Tốt quá rồi Hưu ca, ta biết ngươi nhất định sẽ không sao.” Dương Minh vui vẻ nói.
Phương Hưu không nói chuyện mà bình tĩnh nhìn vào đoản đao trong tay của Dương Minh.
Dương Minh nhận thấy ánh mắt này, hắn ta không khỏi đỏ mặt, vội vàng đặt bàn tay đang cầm đoản đao ra sau lưng, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí hắn ta còn chuyển hướng sự chú ý bằng câu hỏi: “Đúng rồi Hưu ca, Quỷ Diện lửa đen vừa rồi là mặt nạ nguyên sơ sao? Mặt nạ đi đâu rồi?”
Phương Hưu gật đầu: “Đúng vậy, đó chính là hình dáng thực sự của mặt nạ nguyên sơ, bị ta thu lại rồi.”
Hắn không hề nói cụ thể, thực ra mặt nạ nguyên sơ đã chui vào trong tâm linh của hắn.
Đây là một loại quỷ khí rất đặc biệt, không có thực thể, có thể nhập vào trong tâm linh, không ngừng phóng thích sức mạnh quỷ dị, làm ô nhiễm cơ thể và tinh thần của người sử dụng, liên tục và chậm rãi biến cơ thể và tinh thần của người sử dụng thành quỷ dị hoàn toàn.
Hơn nữa, một khi sử dụng sức mạnh của mặt nạ nguyên sơ, quá trình biến thành quỷ dị sẽ được tăng tốc nhanh hơn.
Có thể tưởng tượng, một khi Dương Minh giành được mặt nạ nguyên sơ, vậy chờ đợi hắn ta chỉ có một kết quả không thể tránh được, đó là bị biến thành quỷ dị.
Nhưng đặt ở trên người Phương Hưu thì kết quả lại hoàn toàn khác, tâm linh của hắn đã bị bóp méo và đã trải qua rất nhiều thử thách tâm linh, hắn hoàn toàn không sợ sự ô nhiễm của mặt nạ nguyên sơ.
Thậm chí, trong tâm linh của hắn không ngừng vang lên những điều mà hắn đã học được từ Thao Thiết, lời thì thầm điên cuồng, hỗn loạn, không thể tả được, không thể hiểu được, điều này làm ô nhiễm nguyên sơ.
Cuối cùng cần phải xem thử, rốt cuộc Phương Hưu bị quỷ dị hóa, hay là mặt nạ nguyên sơ bị Phương Hưu hóa.
Về phần ô nhiễm cơ thể thì sao? Hắn cũng không hề sợ hãi, hắn đã sở hữu thể chất hoàn hảo để khống chế quỷ dị, hơn nữa còn có sự xuất hiện của miệng Thao Thiết, ô nhiễm mà nguyên sơ thải ra chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng cho cơ thể của hắn.
Phương Hưu cảm thấy bây giờ bản thân hắn đang đi trên con đường rất đặc biệt.
Có sự khác biệt với ngự linh sư truyền thống và cũng hoàn toàn khác với việc biến thành quỷ dị.
Nó như sự kết hợp hoàn hảo của cả hai, với ý chí của bản thân, hoàn toàn khống chế ngự linh sư cùng với sức mạnh của quỷ dị.
Đợi đã!
Nghĩ đến đây, Phương Hưu đột nhiên cảm thấy không đúng.
Bởi vì tại sao con đường mà bản thân hắn đang đi, lại giống với con đường mà viện trưởng đã miêu tả?
Lấy tâm linh của con người, khống chế cơ thể quỷ dị?
Nếu như bóc tách câu nói này, nó rất phù hợp với tình trạng của chính hắn.