Chẳng lẽ, biến thành quỷ dị hoàn hảo, chính là con đường bản thân đang đi sao?
Nếu quả thực là như thế, tất cả những suy đoán sai lầm trước đó đều sẽ sụp đổ, có lẽ, tất cả những lời viện trưởng nói, người được thiên mệnh ưu ái không phải là Dương Minh, mà là bản thân hắn.
Suy cho cùng, dưới tình huống thông thường, xác suất người xuyên không là đứa con của thiên mệnh cao hơn.
Rốt cuộc thì hết thảy những điều này là bản thân hắn phá hủy kế hoạch của viện trưởng hay là gãi đúng chỗ ngứa của hắn ta?
Hay đó là sự tự cứu rỗi của thiên mệnh?
Đến bây giờ Phương Hưu cũng không có cách nào xác định, nhưng có thể khẳng định là, lần này đi đến bệnh viện tâm thần, chắc chắn sự đánh cược của thiên mệnh và viện trưởng.
Đúng lúc này, ầm ầm!
Cả bệnh viện tâm thần đột nhiên xuất hiện rung động dữ dội, giống như một trận động đất, cảnh vật xung quanh mờ dần, trở nên mờ nhạt không rõ ràng
Vẻ mặt Dương Minh thay đổi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Phương Hưu bình tình xem tình hình xung quanh, thản nhiên nói: “Mặt nạ nguyên sơ là trung tâm của quỷ vực, một khi nguyên sơ bị lấy đi, bệnh viện tâm thần bởi vì mất đi trụ cột, nó sẽ trở về thế giới bên kia.”
“Vậy chúng ta nhanh chóng rời đi”
Dương Minh vội vàng đỡ lấy Bạch Tề đang bị thương nặng.
Lúc này, Bạch Tề trông có vẻ rất thê thảm, khắp nơi trên cơ thể đều bị gãy xương, máu tươi không ngừng chảy ra.
Thật kỳ lạ khi nói rằng cơ bản lần nào Bạch Tề cũng là người bị thương.
Phương Hưu lờ mờ có suy đoán, liệu có phải là bởi vì hắn ta có liên quan đến thiên mệnh hay không, mà gần như sau khi bản thân hắn nghe thấy cái tên Bạch Tề, hắn ta không bị thương, thì cũng là đang sắp bị thương.
“Tiểu Bạch, ngươi vẫn còn chống đỡ được chứ? Hay là ngươi ngậm Trấn Thi châu của ta vào miệng, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây.”
Nghe đến Trấn Thi châu, vẻ mặt vốn khó coi của Bạch Tề ngay lập tức càng trở nên khó coi hơn.
“Cút! Ta không sao!”
Dù có chết, hắn ta cũng không ngậm Trấn Thi châu, dù sao thì mỗi ngày Dương Minh đều ngậm thứ này trong miệng, hắn ta sẽ tuyệt đối không thể chấp nhận được.
“Ơ kìa tiểu Bạch, lúc này ngươi đừng có cậy mạnh nữa, ngươi nhìn xem cả người ngươi đều đang chảy máu, đúng là Trấn Thi châu có mùi hôi, nhưng rất hữu dụng.”
Dương Minh lo lắng nói, sau đó hắn ta lấy Trấn Thi châu ra nhét vào trong miệng của Bạch Tề.
Vẻ mặt của Bạch Tề lập tức thay đổi, khắp người đều hiện rõ sự chống cự, không phải hắn ta ghét bỏ mùi của Trấn Thi châu, chủ yếu là hắn ghét bỏ Dương Minh.
“Ngươi nhanh chóng lấy ra cho ta! Cho dù ta có chết cũng không thể ngậm Trấn Thi châu của ngươi.”
“Ngươi đừng có cố chấp, tranh thủ thời gian…”
“Được rồi, để ta chữa trị cho hắn ta.” Phương Hưu thực sự lười nhìn hai người bọn họ vòng vo, hắn trực tiếp khoác tay lên vai của Bạch Tề.
Năng lực hấp thụ thống khổ lập tức được kích hoạt.
Chỉ thấy vết thương trên người Bạch Tề đang phục hồi nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cả hai người đều sững sờ.
“Ta…ta khoẻ rồi sao?” Trên mặt của Bạch Tề hiện rõ sự khó tin, vốn dĩ vết thương cần ít nhất một tháng mới lành, trong nháy mắt đã khỏi, đây năng lực trị liệu mạnh mẽ đến nhường nào.
“Hưu ca, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu năng lực vậy? Tiên tri, làm cho người khác thống khổ, bây giờ còn có thể trị liệu, có đến tận ba năng lực, ta chỉ có một cái năng lực thiên mệnh, rốt cuộc ngươi là thiên mệnh, hay ta là thiên mệnh vậy?” Dương Minh ghen tị nói.
Ai là thiên mệnh sao?
Thành thật mà nói, bản thân Phương Hưu cũng không rõ.
“Được rồi, nhanh rời đi thôi, còn không đi thì sẽ bị kéo vào thế giới bên kia.”
Nói xong, một sợi tóc trắng của Phương Hưu bất chấp trọng lực nổi bồng bềnh lên như một con rắn, kéo dài về phía cơ thể của Mã Hưng Bang, sau khi tìm thấy chìa khóa vàng trên cơ thể hắn ta thì nhanh chóng rời đi.
Mặt nạ nguyên sơ bị lấy đi, phong ấn phong tỏa căn phòng cũng biến mất không thấy nữa.
Mọi người nhanh chóng đi đến cửa Thanh Đồng, nơi mà họ lúc đầu họ tiến vào.
Phương Hưu trực tiếp cắm chìa khóa vàng vào trong cửa Thanh Đồng, dùng lực vặn mạnh, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc.
Linh tính trong cơ thể hắn điên cuồng trôi đi mất, trong nháy mắt tan biến hơn phân nửa.
Cửa Thanh Đồng dần dần mở ra, lộ ra một ánh sáng trắng chói mắt, khiến cho người ta không thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong.
Phương Hưu trực tiếp bước vào trong ánh sáng trắng mà không hề do dự, đám người Dương Minh theo sát ở phía sau.