Xoẹt!
Trời xoay đất chuyển, ba người họ biến mất trong ánh sáng trắng bao la.
Khi ánh sáng trắng hoàn toàn tan đi, ba người họ chợt phát hiện ra bọn họ đã xuất hiện ở bên ngoài bệnh viện tâm thần Thanh Sơn rồi.
Mà lúc này bệnh viện tâm thần càng trở nên mờ ảo, thậm chí dần dần trong suốt, cuối cùng vỡ tung như bong bóng, hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
Lại biến thành văn phòng bất động sản.
Mà trong tầm nhìn của Phương Hưu, bệnh viện tâm thần như bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo đi, giống như dịch chuyển tức thời liên tục lùi ra xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.
Đồng thời lùi xa cùng bệnh viện còn có cả quỷ dị bên trong.
Tất cả mọi thứ đều trở về thế giới bên kia.
“Ha ha ha…Sống sót thoát ra, người cùi bắp nhất đã chết rồi.” Dương Minh cười lớn giống như bị thần kinh.
“Đồ ngốc.” Bạch Tề hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ không thể chấp nhận được.
“Đi thôi.”
…
…
Ở cục điều tra thành phố Lục Đằng, trong phòng làm việc của Vương Đức Hải.
“Tại sao chỉ có ba người các ngươi, cố vấn Mã đâu?” Vương Đức Hải nhìn ba người Phương Hưu bình an vô sự, trong lòng có một dự cảm không tốt.
“Hắn chết rồi.” Phương Hưu nói rất ngắn gọn và súc tích.
“Chết rồi sao!?” Đôi mắt của Vương Đức Hải lập tức mở to: “Tại sao hắn ta lại chết?”
Dương Minh nhún vai: “Hắn ta bị quỷ dị Vô Diện cấp S cướp lấy khuôn mặt, sau đó lại bị cậu bé Khang Khang cao hơn năm mét đánh chết tươi rồi.”
“Ngươi nói cậu bé cao hơn năm mét là có ý gì? Ngươi nghiêm túc tí đi! Cố vấn Mã là người của tổng bộ, ở thời cổ đại hắn ta là khâm sai, nếu khâm sai chết rồi ngươi có biết sự việc này nghiêm trọng đến mức nào không?” Vương Đức Hải gầm lên.
Dương Minh bị mắng đến mức cảm thấy màng nhĩ ngứa ngáy, hắn ta vừa gãi tai vừa nói: “Khang Khang là quỷ dị, đoán chừng cũng là quỷ dị cấp S, nó nói nó ghét nhất là người mặc vest thắt cà vạt, sau đó liền đánh chết cố vấn Mã rồi.”
Dương Minh không giải thích thì vẫn ổn, nhưng vừa giải thích xong, Vương Đức Hải chỉ cảm thấy có một ngọn lửa hừng hực xông thẳng lên trên trán, hắn ta tức giận đến mức vội vàng uống hai viên thuốc hạ huyết áp.
“Bạch Tề, ngươi nói đi, tại sao cố vấn Mã lại chết?”
“Lý do giống với những gì Dương Minh nói.” Bạch Tề lạnh lùng nói.
Vương Đức Hải chỉ cảm thấy huyết áp của hắn ta tăng cao hơn.
Cuối cùng, hắn ta chuyển ánh mắt nhìn về phía Phương Hưu, cố nặn ra nụ cười nói: “Phương Hưu, ta biết ngươi là người thành thật, hơn nữa thời gian tiếp xúc với Dương Minh không lâu, lẽ ra cũng không học được điều gì xấu, ngươi hãy thành thật nói cho ta, rốt cuộc tại sao cố vấn Mã lại chết.”
“Ta giết chết hắn ta đó.” Phương Hưu bình tĩnh nói ra sự thật.
“Ngươi…các ngươi…” Vương Đức Hải cảm giác bản thân hắn sắp trợn trắng mắt và ngất đi.
“Các ngươi là muốn chọc ta tức chết sao? Các ngươi có thể nói thật cho ta biết, rốt cuộc tại sao cố vấn Mã lại chết! Các ngươi không nói rõ lý do thì đi viết báo cáo hết cho ta! Mỗi người hai mươi nghìn chữ, trong tháng này không viết xong thì tiền lương giảm phân nửa, tích lũy giảm phân nửa, vật liệu linh tính bị khấu trừ hết.”
Cuối cùng, trong tiếng gầm thét của Vương Đức Hải, ba người Phương Hưu rời khỏi văn phòng.
Về phần báo cáo, Dương Minh không viết, Bạch Tề cũng không viết, Phương Hưu lại càng không viết.
Cuối cùng, vẫn là bản thân Vương Đức Hải viết báo cáo, nói rằng Mã Hưng Bang chết dưới bàn tay của quỷ dị ở bệnh viện tâm thần rồi báo lên tổng bộ.
…
…
Thành phố Thượng Kinh.
Trong một trang viên bí ẩn.
Một người đàn ông tóc dài mặc áo dài màu đen đang ngồi ngay ngắn trên ghế bằng gỗ lim.
Chỉ thấy thân hình hắn ta cao lớn thẳng tắp, da màu đồng cổ, đường nét ngũ quan rõ ràng mà thâm thuý, giống như một bức tượng Hy Lạp, con ngươi u ám sâu thẳm lộ ra sự gian ác.
Hắn ta ở sâu trong căn phòng tối, cả căn phòng chỉ có một cánh cửa sổ đang mở trên đỉnh đầu của hắn ta, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ rũ xuống, chiếu sáng nửa người hắn ta, mà một nửa người còn lại đang ẩn trong bóng tối.
Lúc này, trong tay của hắn ta đang cầm bản báo cáo, rõ ràng đó chính là báo cáo mà Vương Đức Hải đã viết.
“Mã Hưng Bang chết rồi.” Vẻ mặt của người đàn ông tóc dài không thay đổi.
Lúc này, trong bóng tối truyền tới một âm thanh.
“Đội trưởng Ngôn, thuộc hạ đã điều tra, Mã Hưng Bang thực sự đã chết rồi.”
“Ừ.” Người đàn ông tóc dài được gọi là đội trưởng Ngôn ừ nhẹ một tiếng, dường như không có quá nhiều cảm xúc.
“Vợ của hắn ta mang thai rồi sao?” Đội trưởng Ngôn đột nhiên hỏi một câu khiến người ta không hiểu được.
Giọng nói trong bóng tối lại lần nữa đáp lại: “Đúng vậy, vợ hắn ta mang thai rồi.”