Tất nhiên, thuộc hạ biết hắn ta không biết rõ ràng thân phận của ngài, nhưng những người không biết cũng có tội, vì vậy ta đã tự mình giết chết thuộc hại mà Ngôn Trường Thọ dùng để liên lạc với chúng ta.
Đó cũng là lời cảnh báo cho hắn ta."
"Rác rưởi!" Phương Hưu hừ lạnh một tiếng.
Trong lòng A Bích, K Bích bỗng run lên, chúng vội vàng nằm rạp xuống đất, không biết vừa nói câu nào làm Phương Hưu giận.
"Chỉ một Ngôn Trường Thọ thôi, giết thì giết, chẳng lẽ còn muốn để ta tự mình làm à?"
A Bích lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: "Đại nhân, Ngôn Trường Thọ không thể bị giết. Joker đã liên lạc với Ngôn Trường Thọ. Chúng ta đang đợi đợt huấn luyện này ở tổng bộ, nội ứng ngoại hợp..."
Vừa nói đến đây, đột nhiên hắn ta bị K Bích cắt ngang.
A Bích khó hiểu nhìn K Bích.
Trong mắt K Bích hiện ra vẻ kỳ lạ, giọng điệu vừa cung kính vừa có hơi lấy làm lạ hỏi Phương Hưu: "Đại nhân, chẳng lẽ lão đại Joker không trao đổi trước với ngài về kế hoạch lần này của tổ chức sao?"
Phương Hưu biết hắn đã khiến K Bích nghi ngờ.
Về phần vì sao gọi là Joker, Joker dịch nghĩa ra có nghĩa là chú hề, cũng là đại vương, lá bài mạnh nhất trong bài poker.
Thông qua nhiều lần tiếp xúc với nhau, hắn cũng đã hiểu kha khá về tính cách của hai người, bàn về thực lực thì A Bích mạnh hơn nhưng đừng hâm mộ sức mạnh đó, bởi vì nó phải dùng đầu óc để đổi lấy.
A Bích làm việc theo tâm trạng, không suy nghĩ nhiều.
K Bích thì ngược lại với A Bích, thực lực yếu hơn một chút, nhưng chỉ số thông minh cao hơn, tỉnh táo hơn cũng nhạy bén hơn.
Xem ra, có vẻ đây là sự thiếu sót trong lúc biến đổi thành quỷ dị, nhưng cũng có thể là do chỉ số thông minh của A Bích thấp từ trong trứng.
Bị nghi ngờ nhưng hắn không hoảng loạn chút nào, vẫn tiếp tục bình tĩnh nói: "Không có trao đổi."
Vừa trả lời xong, sự nghi ngờ trong mắt K Bích càng đậm hơn, thậm chí ngay cả A Bích có chỉ số thông minh thấp cũng đã nhận ra có chỗ không đúng.
Kế hoạch lớn như thế, Phương Hưu thân là đại lão của tổ chức, sao lại không biết được?
K Bích tiếp tục nói: "Không có trao đổi ư? Ta còn tưởng đại lão ngài cố tình nội ứng tham gia huấn luyện của tổng bộ cũng là vì kế hoạch lần này chứ, thì ra ngài còn có mục đích khác. À đúng rồi đại nhân, ta quên hỏi, không biết màu chất* của ngài trong tổ chức là gì?"
*Màu chất trong bài Poker gồm bích tép rô cơ, cơ lớn nhất.
Xoẹt!
Một luồng sáng bạc đâm thẳng đến cổ họng của K Bích.
Nhưng có vẻ K Bích đã phòng bị từ lâu, bạch cốt lập tức mọc ra chắn trước mặt hắn ta.
Keng!
Dao phẫu thuật bị cản lại.
Phương Hưu cũng chẳng hề ngạc nhiên, K Bích chưa bao giờ là kẻ yếu.
Hắn truyền nhiều linh tính hơn vào dao phẫu thuật, dao phẫu thuật sáng lên luồng sáng lạnh băng.
Roẹt!
Bạch cốt bị chặt đứt ngay tại chỗ, nhưng mà K Bích đã kéo dài khoảng cách, được áo giáp bạch cốt bao trùm toàn thân, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Phương Hưu.
Một dao đó xem như đã bộc lộ hoàn toàn thực lực, khác hẳn với hình tượng mạnh mẽ mà Phương Hưu đã tạo dựng trước đó.
"Ngươi là ai!"
A Bích lập tức nổi giận, gầm lên điên cuồng: "Ngươi dám gạt ta!"
Hắn ta nhớ lại trước đó mình vừa dập đầu vừa quỳ gối, trong lòng xấu hổ và tức giận đan xen, sát ý nổi lên.
A Bích tức giận ra tay, bóng tối xung quanh dâng lên mạnh mẽ như thủy triều, hóa thành những ngọn giáo đen tuyền điên cuồng lao về phía Phương Hưu, như muốn đâm hắn thành tổ ong vò vẽ.
Đối mặt với đòn tấn công bạo lực này, Phương Hưu không nói gì mà trực tiếp kích hoạt quỷ dao (dao phẫu thuật) và Quỷ Diện (mặt nạ nguyên sơ).
Khí đen bùng lên, hắc hỏa dữ dội lập tức dâng trào khắp toàn thân, tóc trắng theo đó bay lên theo, huyết đồng hiện ra.
A Bích, K Bích thấy mặt nạ nguyên sơ xuất hiện, vẻ mặt càng kinh hãi hơn.
"Ngươi dám cướp đi mặt nạ nguyên sơ của thiên mệnh!"
Bùm!
Hắc hỏa cháy bùng lên, bóng dáng của Phương Hưu như dịch chuyển tức thời biến mất trong ngọn lửa, tránh khỏi vô số ngọn giáo màu đen đang lao đến, thoắt ẩn thoắt hiện vọt đến trước mặt K Bích.
Sắc mặt K Bích biến đổi, bạch cốt mọc ra toàn thân như một con nhím.
Phương Hưu vung dao liên tục, bạch cốt bị hắn chém xuống đất, nhưng dường như bạch cốt của K Bích không có giới hạn, tái sinh liên tục, trong lúc nhất thời Phương Hưu cũng khó có thể đến gần hắn ta.