Chẳng bao lâu sau A Bích, K Bích bị lão bà giải quyết, ngay sau đó lão công của nàng cũng bị nàng xử lý nốt tại chỗ luôn.
Giết ngay tức khắc, không hề bất ngờ tí nào.
…
Bóng tối quen thuộc lại bao trùm cả căn phòng thêm lần nữa.
A Bích, K Bích xuất hiện trong bóng tối.
"Đại nhân." A Bích K Bích cung kính quỳ rạp xuống đất.
Ánh mắt Phương Hưu không hề dao động, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh lặp lại lời lúc nãy: "Ta nhớ ta đã từng nói, trừ khi ta bảo các ngươi đến, thì các ngươi không được tự ý xuất hiện trong tầm mắt của ta, quên hết rồi hả?"
Bịch!
Hai tiếng dập đầu vang lên rõ to, hai người gục đầu trán đập xuống đất, run rẩy nói: "Từng câu từng chữ đại nhân nói bọn ta đều ghi nhớ trong lòng, lần này mạo hiểm đến đây vì thật sự có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
"Chỉ là việc nhỏ mà cũng dám đến làm phiền ta?"
A Bích K Bích lập tức sững sờ, việc nhỏ? Ta còn chưa nói mà đại lão đã biết rồi ư?
"Đại nhân, ngài cũng biết rồi sao?" A Bích thăm dò hỏi.
"Ừ." Phương Hưu khẽ đáp, đứng chắp tay lại nói: "Mặc dù Ngôn Trường Thọ không biết thân phận của ta, nhưng người không biết cũng có tội, hai người các ngươi giết thuộc hạ của hắn ta coi như là trừng phạt nhỏ."
Vừa mới nói xong, A Bích, K Bích lập tức khiếp vía, đây là quỷ thần có thủ đoạn khó lường cỡ nào chứ, mới ban đầu bọn họ muốn đến lấy lòng, không ngờ đến vậy mà đại lão lại biết hết tất cả, hơn nữa còn biết chi tiết kỹ càng như thế.
"Quả nhiên không gì có thể qua mắt được đại nhân ngài đây." A Bích hâm mộ ra mặt nói.
Lần này tươi sáng hơn hẳn, hoàn toàn trái ngược với vẻ tức giận lần trước.
Phương Hưu không đáp lời, mà lạnh nhạt hỏi: "Kế hoạch chuẩn bị đến đâu rồi?"
A Bích hơi sửng sốt: "Không biết đại nhân ngài nói kế hoạch nào?"
Trong lòng Phương Hưu khẽ gợn sóng, xem ra tổ tức Poker âm thầm làm không ít chuyện, kế hoạch cũng khá nhiều.
Hắn lạnh nhạt nhìn hai người, cho bọn họ một ánh mắt giữ kín như bưng: "Các ngươi cảm thấy trước mắt có kế hoạch nào đáng để ta hỏi tới? Đương nhiên là kế hoạch nhằm vào huấn luyện tổng bộ lần này rồi. Trước khi nói chuyện thì động não đi, đừng để ta hỏi lại lần thứ hai."
Trong lòng hai người cả kinh, vội vàng nói: "Vâng đại nhân! Bọn ta đã hiểu rồi, kế hoạch đang tiến hành ổn định, xin đại nhân yên tâm."
Bọn họ không hề bất ngờ khi thấy Phương Hưu biết kế hoạch, dù sao cũng là đại lão của tổ chức, những hoạt động của tổ chức đương nhiên không giấu khỏi tầm mắt của đại lão, nếu không biết mới là lạ đó.
Tiến hành ổn định? Xem ra phải nghĩ cách nói moi thông tin nữa rồi.
Phương Hưu hừ lạnh: "Hừ! Tiến hành ổn định? Lần này ta muốn mượn danh huấn luyện để lẻn vào tổng bộ cục điều tra, bây giờ Ngôn Trường Thọ không thành công, chờ ta đến tổng bộ không biết còn muốn gây rắc rối kiểu gì. Đấy là tiến hành ổn định mà ngươi nói đó hả?"
"Chuyện này..."
A Bích K Bích liếc nhau, nhìn thấy vẻ khó xử trong mắt đối phương.
"Đại nhân, nếu không bọn ta nói với Ngôn Trường Thọ về thân phận của đại nhân ngài được không?"
"Khốn nạn! Hắn ta xứng để biết thân phận của ta ư? Hắn ta chỉ là một con chó để tổ chức lợi dụng thôi."
A Bích, K Bích càng khó xử hơn.
Đột nhiên Phương Hưu lạnh lùng nói: "Ngôn Trường Thọ là nhân tố không ổn định, xem ra cần phải suy xét việc đổi hắn ta đi."
Sắc mặt A Bích, K Bích lập tức thay đổi.
A Bích nhanh mồm nhanh miệng nói thẳng ra: "Đại nhân, tuyệt đối không thể, Ngôn Trường Thọ là mấu chốt trong bước đầu của kế hoạch, chỉ có lĩnh vực quỷ môn quan của hắn ta mới có thể chuyển quỷ dị do tổ chức chuẩn bị đến tổng bộ mà thần không biết quỷ không hay thôi, nếu mà đột ngột thay người như thế thì bước này căn bản không thể thành công được."
Trong lòng Phương Hưu khẽ run, lĩnh vực? Quỷ môn quan? Quỷ dị do tổ chức Poker chuẩn bị?
Chỉ vỏn vẹn một câu nói đã lộ ra thông tin cực kỳ quan trọng.
Xem ra năng lực của ngự linh sư tứ giai có lẽ là lĩnh vực!
Nhất giai thì năng lực bắt đầu xuất hiện, nhị giai thì năng lực tiến triển, tam giai thì năng lực thức tỉnh, tứ giai đột phá thành lĩnh vực!
Về phần tại sao khẳng định Ngôn Trường Thọ là tứ giai mà không phải là ngũ giai, rất đơn giản, từ thái độ của A Bích có thể nhận ra mặc dù hắn ta có hơi kiêng kị Ngôn Trường Thọ nhưng loại kiêng kị đó không phải là e ngại.
Cho nên hắn đoán hai người có lẽ là cùng một cấp, một người thì mạnh hơn một chút, còn người kia thì yếu hơn.
Phương Hưu đang suy nghĩ nên xung quanh nhất thời rơi vào yên lặng.
K Bích thông minh hơn tí thấy vẻ mặt kín như bưng của đại lão trong tổ chức, đột nhiên nghĩ tới gì đó, hai mắt chợt phát sáng.
"Là do bọn ta ếch ngồi đáy giếng, suýt chút nữa quên mất đại nhân có thể triệu hồi quỷ dị trong thế giới bên kia ra, có ngài lẻn vào tổng bộ thì cần Ngôn Trường Thọ làm gì?"