Nhìn thấy mỹ nữ đặt câu hỏi, Triệu Hạo không nhường ai, nhanh chóng nói: "Đúng vậy đúng vậy, mỹ nữ cũng vậy sao?"
Người phụ nữ gật đầu: "Ta cũng là một ngự linh sư đang đến tổng bộ huấn luyện, không ngờ lên đường không bình an, giữa đường lại gặp phải quỷ dị, nhưng may mắn thay, ta vẫn còn có những đồng nghiệp như các ngươi, nếu như chỉ có một mình ta, ta thực sự không biết phải làm gì."
Người phụ nữ vừa nói, vừa vỗ nhẹ vào ngực mình, trông nàng ta như một người yếu đuối bất lực đã tìm được người để nương tựa. Đôi mắt to đen như muốn nói: "Các ngươi sẽ bảo vệ ta phải không?"
Phương Hưu thờ ơ liếc nhìn người phụ nữ, hắn biết rất rõ rằng đây hoàn toàn là ngụy trang, trong giấc mộng người phụ nữ không hề đáng thương như bây giờ.
Rõ ràng nàng ta đang tìm kiếm vệ sĩ miễn phí.
Tuy nhiên, Triệu Hạo ngay lập tức dính chiêu này, hắn ta vỗ ngực bảo đảm nói: "Mỹ nữ đừng lo lắng, đi theo chúng ta, chúng ta có thể đưa nàng ra khỏi quỷ vực cấp S."
Hắn ta như sợ người phụ nữ không tin nên lập tức nói thêm: "Thật, ta không hề khoe khoang, lúc trước có nghe nói về sự kiện mộng yểm cấp S ở Thành phố Lục Đằng không? Chính chúng ta đã giải quyết đó."
Người phụ nữ nghe vậy, đôi mắt đẹp đột nhiên sáng lên: "Có thật không? Ta đã thấy sự việc này trên diễn đàn quỷ dị toàn cầu, nghe nói rằng vụ việc đã được giải quyết một cách hoàn hảo bởi Phương Hưu, một điều tra viên của cục điều tra Thành phố Lục Đằng, ngươi không phải là nhà tiên tri huyền thoại Phương Hưu đấy chứ?”
"Khụ khụ…" Triệu Hạo ho khan: "Ta không phải, nhưng nếu có tên Hưu ca, vậy chắc chắn cũng có ta."
"Tên ngươi là gì, tiểu ca ca?"
"Triệu Hạo."
"Để ta xem lại."
Người phụ nữ nói rồi lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu đăng nhập vào diễn đàn quỷ dị toàn cầu để tìm kiếm những bài viết liên quan.
Phương Hưu liếc nhìn màn hình điện thoại của đối phương, cảm giác về người phụ nữ này đột nhiên trở nên không tốt.
Bởi vì hắn nhìn thấy tên tài khoản của đối phương, chiến sĩ thiếu nữ đẹp vô địch vũ trụ.
À, nàng ta chính là người đã đăng bài lên diễn đàn quỷ dị toàn cầu để nói dối mọi người, nói rằng nàng ta có khả năng điều khiển thời gian.
Có đôi chân giống lão bà vốn đã là một tội ác tày trời, nhưng giờ đây tội còn lớn hơn nữa.
Người phụ nữ lướt đi lướt lại, cuối cùng nói với vẻ tiếc nuối: "Tiểu ca ca, hình như không có tên ngươi trên đó."
"Cái gì!? Không thể nào!" Triệu Hạo vội vàng nhìn vào điện thoại đối phương một chút, sau đó sắc mặt sầm lại, lòng nhận đả kích.
"Không sao đâu tiểu ca ca, ta tin ngươi sẽ không lừa dối ta, chắc chắn cục điều tra không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin nên mới không ghi lại, nghe nói nếu như không phải tiên tri Phương Hưu bộc lộ khả năng của mình trong sự kiện mộng yểm, khiến toàn bộ giới ngự linh sư ở Thành phố Lục Đằng đều biết ta e là tên hắn ta sẽ không xuất hiện đâu.
Nhìn mỹ nữ khéo hiểu lòng người như vậy, Triệu Hạo cảm thấy mình lại yêu rồi, không còn thích Lý Phỉ Phỉ nữa.
Lúc này, người phụ nữ dường như đã nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng nói: "Đúng rồi, suýt quên mất, ta còn chưa tự giới thiệu, dù sao thì chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn."
Nàng ta lặng lẽ kéo mình vào đội.
"Ta tên là Hắc Cát Cát, các bằng hữu đều gọi ta là Đại Lão Hắc, ta là ngự linh sư tam giai, năng lực của ta là băng hỏa."
Mọi người: "..."
Triệu Hạo thậm chí còn ngơ ngác: "Hắc JJ? Đại Lão Hắc? Băng hỏa? Không, mỹ nữ, ngươi đang đùa ta à, làm sao có người được gọi bằng cái tên như vậy?"
Hắc Cát Cát đồng âm với Hắc JJ, có nghĩa là dương vật đen.
"Thật sự, ta không hề lừa dối các ngươi, nếu các ngươi không tin thì hãy nhìn chứng minh thư."
Nói xong, Hắc Cát Cát - cái người da không hề đen, lấy chứng minh thư của mình ra, trên đó ghi rõ tên Hắc Cát Cát.
Mọi người càng thêm kinh ngạc, bọn hắn thực sự không ngờ rằng thật sự sẽ có một nữ sinh có cái tên này, biệt danh này cũng khá khoa trương, Đại Lão Hắc?
"Không phải chứ, mỹ nữ, cho dù biệt hiệu của ngươi... độc đáo như vậy, tại sao năng lực của ngươi lại là băng hỏa?" Dương Minh không khỏi tò mò hỏi.
Hắc Cát Cát hơi nghiêng đầu nói: "Cái này có gì đáng kinh ngạc, bởi vì ta có năng lực kép, một là băng, một là lửa."
"Năng lực kép?"
Mọi người càng ngày càng không tin, cảm thấy điều này còn quá đáng hơn cả việc gọi là Hắc Cát Cát.
Phương Hưu nhìn bộ dáng ngây thơ của Hắc Cát Cát, nghĩ đến hành động trước đây của nàng ta trong giấc mộng, trong lòng đã có phán đoán.
Tức là trong miệng người này không có một lời nói thật nào, dù là trong mộng, thực tế hay thậm chí trên mạng, có lẽ nàng ta rất thích nói dối người khác.
Chắc hẳn đây chính là khiếm khuyết tâm linh của nàng ta khi trở thành một ngự linh sư?
Hay là có lý do nào khác?