Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 323 - Chương 323: Điểm Dừng 1: Tháp Canh (1)

Chương 323: Điểm dừng 1: Tháp canh (1) Chương 323: Điểm dừng 1: Tháp canh (1)

“Còn các ngươi thì sao? Chào hỏi một chút. Dù sao chúng ta cũng là học viên huấn luyện cùng nhau, sau đó còn là chiến hữu nữa.” Hắc Cát Cát chớp chớp đôi mắt to ngấn nước nói.

Tuy cái tên này có khoa trương nhưng chỉ cần nàng ta là một phụ nữ xinh đẹp thì tên nàng ta là gì cũng không thành vấn đề.

Không đợi ai lên tiếng, Triệu Hạo đã trực tiếp giới thiệu bọn họ.

“Đây là đội trưởng Dương Minh , đội phó Bạch Tề, đây là Bàn Tử, bọn ta đều là thành viên của cục điều tra thành phố Lục Đằng.”

Lời giới thiệu này lập tức khơi dậy sự bất mãn của mập mạp: “Bàn Tử là cái gì? Người đẹp, ta tên Lưu Soái, ngươi cứ gọi ta Soái ca là được rồi.”

“Vâng, Soái ca.” Hắc Cát Cát cười tinh nghịch.

Bàn Tử lập tức có cùng cảm giác với Triệu Hạo, tình yêu đến rồi.

“Tiếp theo, ta sẽ tập trung giới thiệu người này, bạn thân của ta, Hưu ca, nhà tiên tri mà ngươi vừa nhắc tới, Phương Hưu!”

Nhắc đến danh hiệu tiên tri, Triệu Hạo vô thức ngẩng đầu lên kiêu ngạo.

Đột nhiên đôi mắt đẹp của Hắc Cát Cát sáng lên, đôi mắt to của nàng ta nhìn chằm chằm vào Phương Hưu, với vẻ ngưỡng mộ: “Ngươi là nhà tiên tri huyền thoại Phương Hưu, ngự linh sư nhị giai duy nhất trong cả nước có thể giải quyết những chuyện quỷ dị cấp S ….”

Nàng ta còn chưa nói xong, Phương Hưu đã bước vào xe.

Thay vì tận hưởng những lời khen ngợi của phụ nữ xinh đẹp, thứ hắn thích nghe nhất là những tiếng la hét của quỷ dị.

Vẻ ngưỡng mộ của Hắc Cát Cát đột nhiên đông cứng trên khuôn mặt nàng ta.

“Người đẹp, đừng hiểu lầm, Hưu ca không có ghim ngươi, tính cách hắn vẫn luôn như vậy.” Triệu Hạo nhanh chóng giải thích.

Hắc Cát Cát cười rạng rỡ: “Không sao đâu. Những người có thể giải quyết những sự kiện quỷ dị cấp S thực sự rất khác biệt.”

Một lúc sau, Phương Hưu bước ra khỏi phòng điều khiển.

“Hưu ca, ngươi có phát hiện gì không?” Dương Minh vội vàng hỏi.

“Phòng điều khiển trống rỗng và tất cả các thiết bị đều bị tắt.”

“Đều bị tắt? Nói cách khác, đoàn tàu còn chưa khởi động mà đã có một thế lực quỷ dị đẩy nó về phía trước. Thế lực quỷ dị đó muốn đưa chúng ta đi đâu?”

Nhưng chỉ nghĩ một giây, hắn ta liền không nghĩ tới nữa, dù sao thì Hưu ca cũng ở đây, sao lại phải nghĩ nhiều như vậy? Chỉ cần làm theo mệnh lệnh là được.

Lúc này, Hắc Cát Cát đột nhiên nói: “Ta đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.”

Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Họ rất ngạc nhiên. Hưu ca còn không có phát hiện ra điều gì, sao ngươi có thể tìm ra được?

Hắc Cát Cát cho biết: “Ta vừa ngủ quên trên xe và gặp ác mộng. Ta mơ thấy có nhiều người xấu đang đuổi theo mình. Ta chưa bao giờ gặp ác mộng, đặc biệt là sau khi trở thành ngự linh sư.

Bởi vì ngự linh sư là người có linh tính nên khả năng nhận thức của họ mạnh hơn người thường và sẽ không dễ dàng gặp ác mộng. Một khi gặp ác mộng, rất có thể họ đã bị ảnh hưởng bởi quỷ dị, hoặc thần giao cách cảm, hoặc cảm nhận được có điều gì đó không ổn đã xảy ra.

Vậy nên ta nghĩ cơn ác mộng này chắc chắn có liên quan đến đoàn tàu quỷ!”

“Cơn ác mộng?” Mọi người đều đăm chiêu.

Phương Hưu đột nhiên nói: “Cơn ác mộng của ngươi không liên quan gì đến đoàn tàu quỷ. Mọi người, hãy bắt đầu kiểm tra từng toa của đoàn tàu quỷ ngay bây giờ.”

“Làm sao ngươi biết là không có liên quan?” Hiển nhiên Hắc Cát Cát không tin, nàng ta hỏi vặn lại: “Ác mộng tới mà không báo trước, ta chắc chắn sẽ có chuyện gì đó...”

“Ta đã nhìn thấy tương lai.”

Một câu nói khiến Hắc Cát Cát sửng sốt tại chỗ. Nàng ta mở cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, ngơ ngác đến mức không biết phải nói gì.

Mà phản ứng của mọi người càng làm cho nàng ta giật mình, sau khi nghe được câu nói của Phương Hưu, mọi người cũng không hỏi gì, không có ai thắc mắc mà đi lục soát từng toa.

Về cơn ác mộng bất thường mà nàng ta vừa nhắc đến, không ai để ý đến nó.

Chỉ có Triệu Hạo nghiêng người, vẻ mặt la liếm, nhỏ giọng nói: “Người đẹp, nếu Hưu ca nói chuyến tàu thần bí không liên quan gì đến cơn ác mộng của ngươi, thì chắc chắn không có chuyện gì. Người không cần phải suy nghĩ về việc đó đâu, sao không nhanh nghe chỉ thị của Hưu ca, làm sớm còn về sớm.

Sau khi xuống tàu, ta có thể mua đồ uống cho ngươi được không? “

Khóe miệng Hắc Cát Cát bỗng nở một nụ cười khó hiểu: “Được rồi, anh trai nhỏ, nhưng người ta không biết uống rượu, ngươi không thể cố ý rót cho ta được ~”

Ngoài miệng thì nàng ta nói như vậy, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi Phương Hưu giây phút nào, một tia sáng kỳ lạ phát ra từ trong mắt nàng ta, giống như phát hiện được bảo bối.

Bình Luận (0)
Comment