Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 328 - Chương 328: Dục Đô (1)

Chương 328: Dục Đô (1) Chương 328: Dục Đô (1)

Phương Hưu nhìn con búp bê đầu to mà mình đang dẫm lên. Miệng Thao Thiết trên tay trái đã lộ ra hàm răng trắng tinh, thậm chí còn nhỏ một chút nước dãi.

Ngay khi hắn muốn đặt tay lên cái đầu to của con búp bê thì lại có tiếng răng rắc răng rắc...

Tiếng gỗ gãy không ngừng vang lên, trên người con búp bê đầu to xuất hiện màu gỗ, sau đó nó vỡ thành từng mảnh, thân và đầu biến thành những mảnh gỗ.

Phương Hưu đột nhiên cau mày, miệng Thao Thiết lập tức ngậm lại, nó không muốn ăn.

Quỷ dị bỏ chạy? Con búp bê đầu to chỉ là một cái vỏ?

Trong khi đang suy nghĩ, hắn lại nhìn thấy một cái trống lớn cao bằng đầu người, một luồng ánh sáng trắng chói lóa đột nhiên bắn ra từ mặt trống, tạo thành một cái hố màu trắng xoay liên tục.

Bên trong nó hoàn toàn trắng xóa, không nhìn ra thứ gì.

“Bàn Tử, ngươi tới đây cảm nhận xem, rốt cuộc mặt sau là cái gì?”

“Ok, Hưu ca.”

Ba bước của Bàn Tử biến thành hai bước, hắn ta vội vàng chạy lên tháp canh, đi tới hố trắng, cẩn thận cảm nhận.

Một lát sau, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ vui mừng: “Hưu ca, nếu ta không lầm thì phía sau hố trắng có một lối thoát! Đây là lối đi không gian, lối ra khỏi nơi quỷ dị này.”

Phương Hưu suy nghĩ một chút, xử lý búp bê đầu to xong có thể rời đi sao?

Vậy những điểm dừng tiếp theo là gì?

Hình như không phải là quỷ vực. Làm sao quỷ vực có thể để lại con đường sống như vậy cho con người, cái này giống như đang thử thách hơn?

Nó giống như vượt qua một cấp độ. Sau khi vượt qua cấp độ đầu tiên, bạn có thể chọn rời đi hoặc tiếp tục lên cấp độ tiếp theo.

“Quay lại, chúng ta lên tàu.”

Bàn tử lập tức sửng sốt: “Hưu ca, lối thoát ở ngay trước mắt, tại sao chúng ta phải quay về?”

Phương Hưu còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Hạo đã lên tiếng thay hắn.

“Ngươi thì biết cái quái gì, chắc chắn Hưu ca đã nhìn thấy tương lai, nhanh lên tàu đi.”

Dứt lời, đám người liền đi về hướng đoàn tàu, Hắc Cát Cát nhìn thấy cảnh này liền sững người trong chốc lát, tại sao không đi đường sinh, mà lại quay về quỷ đoàn tàu?

Nàng ta rất chắc chắn con đường phía sau Bạch Động là đường sinh, bởi vì nàng ta vừa mới sử dụng năng lực cảm giác của mình, chắc chắn sẽ không sai.

Nhưng nhìn đám người quay về phía quỷ đoàn tàu không chút do dự, ngược lại nàng ta lại do dự, chẳng lẽ mình cảm giác sai sao?

Điều này khiến nàng ta không nhịn được mà hỏi Phương Hưu: “Hưu ca ca, đây không phải là đường sinh sao? Tại sao chúng ta không rời đi?”

Phương Hữu cũng không quay đầu lại, nói: “Đây đúng là đường sinh, ngươi muốn đi thì có thể tự mình đi .”

Lời này vừa ra Hắc Cát Cát liền không do dự nữa, trực tiếp đi theo đám người lên quỷ đoàn tàu.

Bởi vì nàng ta không tin Phương Hưu nói.

Một người chuyên đi lừa gạt người khác thường hay nghĩ người khác cũng nói dối giống mình, cái này gọi là “suy bụng ta ra bụng người”.

Lại lên xe lần nữa, cửa xe liền đóng sầm lại.

Mà khi có xe đóng lại, mọi người bỗng nhận ra cảm giác kinh khủng muốn đóng băng người khác trước đó đã biến mất, tất cả đã trở lại bình thường.

Điều này giúp Phương Hưu càng khẳng định suy đoán của mình, quỷ đoàn tàu có lẽ được sắp đặt vì con người.

Bởi vì cách hoạt động của nó khác hoàn toàn với quỷ, dường như không phải là để ăn người mà chỉ đơn giản là đưa người.

Hành trình lần này rất rõ ràng là để thử nghiệm, mọi người liên tục vượt qua rất nhiều trạm, vậy trạm cuối cùng sẽ có cái gì?

Táng địa là nơi nào? Và có quan hệ gì với bỉ ngạn?

Phương Hưu ngồi bừa xuống một chỗ, Hắc Cát Cát lập tức sấn tới.

“Hưu ca ca, có phải ngươi đã biết trước cái gì không? Có thể nói cho ta biết được không?”

Phương Hưu nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không trả lời.

Hắc Cát Cát miệng méo xệch, quay đầu đi về phía Triệu Hạo và Bàn Tử.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đám người nhanh chóng đến trạm thứ hai.

Biển hiệu Dục Đô biến thành màu đỏ tươi.

Ầm!

Cửa xe mở ra lần nữa.

Phương Hưu lập tức mở hai mắt ra, đứng dậy đi ra ngoài.

“Đi thôi.”

Có kinh nghiệm lần trước, đám người nhao nhao xuống xe, không dám ở trên xe thêm một chút nào nữa.

Cảm giác linh tính và cơ thể bị đông cứng rất khó chịu.

Giống như một võ lâm cao thủ bị người hút hết nội lực, đánh gãy gân tay gân chân trở thành người tàn phế.

Sau khi đám người xuống xe liền sửng sốt.

Bởi vì họ nhận ra Dục Đô đúng là một thành phố xa hoa, trụy lạc.

Bình Luận (0)
Comment