Cửa thuộc kiểu mái vòm, trên đó treo hai chữ Dục Đô và được gắn đèn sáng lấp lánh.
Bên trong là một quảng trường, hai bên là những ngôi nhà hai ba tầng nho nhỏ, hai bên đường giăng đầy đèn, nào là đèn đỏ, đèn vàng, rồi cả đèn hồng, sáng lấp lánh khiến người ta lóa mắt.
Cảm giác hơi giống sàn nhảy ở night club.
Nhưng ở đây lại hoang vắng u tối tạo nên sự tương phản rõ rệt, thật sự rất kỳ lạ.
Cả con phố nhìn thì rất tấp nập nhưng lại không có một bóng người.
Sau khi đám người đi vào bỗng nhận ra kiến trúc ở nơi đây rất có cảm giác hoài cổ của thế kỷ trước, giống như mấy bộ phim bến Thượng Hải vào buổi tối.
“Ở đây giống với quỷ đoàn tàu, đều là phong cách của thế kỷ trước! Không phải là chúng ta xuyên không về thời dân quốc đấy chứ?” Hắt Cát Cát kinh ngạc nói nhỏ.
“Vào xem.”
Phương Hưu nói rất bình tĩnh, giống như đang cùng nhau đi dạo phố vậy, dẫn đầu đi vào trước.
Đám người theo sát ở đằng sau nhưng họ không bình tĩnh như Phương Hưu, ở một nơi kỳ lạ như vậy dù là trải qua bao nhiêu chuyện quỷ quái thì họ cũng rất khó quen với cảm giác sinh tử này.
Mà sau khi đám người đi vào không bao lâu, bỗng ở chỗ sâu trên đường đi truyền đến một âm thanh mơ hồ.
Âm thanh rất ồn, có nam có nữ, tiếng nữ thì cao vút, tiếng nam lại trầm thấp, lộ ra thú tính nguyên thủy nhất.
Xuất hiện sao?
Phương Hưu nhắm hai mắt lại, tay trái bắt đầu cử động.
Một giây sau, một bóng dáng khổng lồ từ chỗ sâu u tối trên đường đi xuất hiện.
Nhìn thấy bóng dáng đó, mọi người đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Đó là một ngọn núi do con người xếp chồng với nhau tạo nên.
Và trên cơ thể những người này mọc ra có một số loại bộ phận khác thường và kỳ lạ, phát ra ánh sáng màu hồng.
“Đây… Đây rốt cuộc là quái vật gì vậy!”
“Quá kinh tởm!”
Đối diện trực tiếp với loại quỷ buồn nôn như thế này đám người chỉ cảm thấy linh hồn bị ô nhiễm.
Dù Hắc Cát Cát là một nữ sinh, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh lộ liễu như thế thì phản ứng đầu tiên của nàng ta cũng không phải là ngại ngùng, mà là cảm thấy cồn cào buồn nôn.
“Đến đây gia nhập cùng chúng ta!”
Những cơ thể đang chồng chất lên nhau kia đồng thời phát ra âm thanh, vô số giọng nói chồng lên nhau khiến cho tai người ta đau nhức.
“Thật sự rất xấu.”
Phương Hưu bình tĩnh lấy dao phẫu thuật ra, trực tiếp phi về hướng núi thịt.
Ánh đèn xanh đỏ không thể chiếu sáng bóng dáng quỷ dị của hắn, ánh sáng bạc của dao phẫu thuật lóe lên như tia chớp giữa bầu trời đêm.
Phập!
Trong chớp mắt dao phẫu thuật cắm vào một người trong núi thịt.
“Aaa!”
Vô số tiếng hét thảm thiết vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya, những khuôn mặt vui vẻ bỗng chốc trở nên biến dạng vì đau đớn.
Rồi đến cả núi thịt đều vặn vẹo, run rẩy vì đau đớn.
Một lát sau, ầm!
Núi thịt ngã thẳng xuống mặt đất, không phát ra tiếng động gì nữa.
Một đòn chí mạng!
“Đây… Như vậy là đã giải quyết xong rồi sao?” Hắc Cát Cát cảm thấy khó tin, con quỷ dị dạng kinh khủng khiến người khác sợ hãi yếu như vậy sao?
Hay là Phương Hưu quá mạnh?
Nhưng sau khi giải quyết xong núi thịt Phương Hưu cùng không quay lại mà đứng im tại chỗ.
Dường như đang chờ điều gì đó.
Đám người cũng cảm thấy bất thường, cánh cửa không gian vẫn chưa xuất hiện.
Lần trước giải quyết đầu to búp bê thì xuất hiện cánh cửa không gian, nhưng lần này vẫn chưa xuất hiện.
Lẽ nào núi thịt chưa chết?
Ngay thời khắc mọi người nghi ngờ thì bỗng núi thịt to lên, phình ra như khinh khí cầu.
Bùm!
Núi thịt nứt toạc ra, cả người nổ tung, làn sương mù dày đặc màu hồng phấn bao phủ xung quanh.
Phương Hưu nhanh chóng né khỏi làn sương mù màu hồng.
Vẻ mặt của những người khác hoàn toàn thay đổi, nhao nhao chạy về phía xa.
Mà làn sương mù màu hồng kia đang lan ra không ngừng như vô hạn khiến đám người liên tục lùi lại, cuối cùng không thể lùi được nữa.
Bởi vì lùi nữa sẽ lọt vào trong bóng tối và bị không gian hỗn loạn xé nát.
“Mau bịt mũi miệng lại!” Dương Minh lo lắng hét lên.
Mặc dù không biết sương mù màu hồng là cái gì nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Cuối cùng đám người hoàn toàn bị sương mù màu hồng bao phủ.
Bịt mũi miệng lại cũng vô dụng, làn sương mù hồng kia dường như có thể thẩm thấu vào cơ thể con người.
Trong nhất thời mọi người đều ngửi thấy mùi hương khiến người ta buồn nôn, mùi hương rất thơm khiến người ta mê mẩn, ngơ ngác.
Đương nhiên Phương Hưu không bị sương mù màu hồng chi phối hoàn toàn.
Hắn tưởng là có độc nên định dùng năng lực hấp thu thống khổ để điều trị cho mình.
Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy ảnh hưởng gì.
Hắn nhăn mày, lẽ nào cơ thể mình tự miễn dịch với độc của sương mù màu hồng? Hay là độc của sương mù màu hồng phát tác chậm?
Ngay lúc hắn đang nghi ngờ.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
Nhìn lại thì thấy Triệu Hạo.