Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 330 - Chương 330: Bản Chất Của Đàn Ông

Chương 330: Bản chất của đàn ông Chương 330: Bản chất của đàn ông

Chỉ thấy Triệu Hạo ngã lăn lộn trên đất, cả cơ thể bị hoả diễm màu hồng đốt cháy.

Kỳ lạ là hắn ta biểu hiện rất đau đớn, thậm chí còn kêu rên nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ hèn mọn, hai mắt như được gắn nam châm cứ nhìn chằm chằm bắp đùi lộ ra ngoài của Hắc Cát Cát.

Đúng lúc này, mấy người Dương Minh cũng kêu lên thảm thiết, cả cơ thể đều bị hoả diễm màu hồng đốt cháy.

Nhìn chằm chằm Hắc Cát Cát với vẻ mặt bỉ ổi giống Triệu Hạo.

Mà Hắc Cát Cát khi bị hoả diễm hồng thiêu đốt thì “ý loạn tình mê”, cắn môi, mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Phương Hưu.

Mày Phương Hưu nhăn càng chặt hơn, nhìn vẻ mặt của đám người có thể dễ dàng đoán được tác dụng của làn sương mù màu hồng kia.

Rất rõ ràng là nó khơi dậy dục vọng của con người, còn hoả diễm màu hồng lấy ham muốn làm nhiên liệu để đốt.

Nếu ham muốn không cạn thì đám người sẽ bị đốt đến chết.

Bảo sao đặt tên là Dục Đô.

*Dục Đô (欲都): có nghĩa là sự mong muốn, ham muốn.

Phương Hưu biết rõ tại sao mình lại không bị ảnh hưởng, bởi vì trong tâm mình đã bị thù hận che lấp, không chứa được thứ khác.

Đúng lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của Hắc Cát Cát hiện lên sự phản kháng, nàng ta không ngừng lẩm bẩm trong miệng.

“Ta không có tình cảm, ta không có tình cảm, ta không có tình cảm…”

Nàng ta cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, sau đó điều kỳ diệu đã xảy ra, hoả diễm màu hồng trên người Hắc Cát Cát đang tắt dần.

Mà ý loạn tình mê trên mặt nàng ta cũng biến mất, trở lại vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt to tròn long lanh trở nên lạnh lẽo, như một sát thủ không có tình cảm.

Nhưng vẻ mặt không cảm xúc này chỉ kéo dài được mấy giây, sau khi hoả diễm màu hồng hoàn toàn bị dập tắt, Hắc Cát Cát lại trở về trạng thái ban đầu, đôi mắt to tròn lại long lanh ánh nước, cả người lộ ra mùi “trà xanh”.

Phương Hưu thấy cảnh này và nghĩ lại biểu hiện trước đó của Hắc Cát Cát hắn liền đoán được năng lực của đối phương.

Bảo sao nàng ta có thể đến tổng bộ huấn luyện, năng lực này đúng là kỳ diệu, không biết sao có thể làm được.

Hắc Cát Cát là người đầu tiên thoát khỏi nguy hiểm, sau đó liền có người thứ hai.

Đó là Bạch Tề.

Chỉ thấy Bạch Tề trực tiếp rút thanh đoản đao cắm mạnh vào tay mình, sau đó dùng lực xoay một cái, máu thịt liền lộ ra.

Hắn ta thành công đè dục vọng xuống bằng sự đau đớn, dập tắt hoả diễm màu hồng.

Tiếp theo là Dương Minh.

“Tiểu Bạch, mau tranh thủ cho ta một nhát, ta không tự ra tay được.”

Xoẹt!

Bạch Tề đâm một nhát vào cánh tay Dương Minh, sau đó dùng lực xoay một cát.

“Aaa!”

Tiếng kêu như lợn bị chọc tiết vang lên.

Nhưng hoả diễm màu hồng trên người Dương Minh chỉ giảm đi một chút, nhưng không có xu hướng sẽ tắt.

“Cái gì?” Bạch Tề giật mình, lại ra tay lần nữa, đâm liên tục mấy nhát.

“A a a!”

Dương Minh kêu lên liên tục, nhưng hoả diễm trên người vẫn không tắt.

Mặt Bạch Tề lặng như nước, giơ dao lên, nhưng lại không đâm xuống, bởi vì hắn sợ mình sẽ đâm chết Dương Minh.

“Đội trưởng Dương, không phải ngươi mắc chứng thích bị ngược đãi chứ?” Hắc Cát Cát ở bên cạnh kỳ lạ hỏi.

Dương Minh đau đến mức không có sức để phản bác, hoả diễm màu hồng cháy càng lâu thì cơ thể hắn ta càng yếu, như một người già gần đất xa trời.

“Tránh ra.” Phương Hưu cầm dao phẫu thuật đi về phía Dương Minh.

Bạch Tề lo lắng nói: “Không thể đâm hắn một nhát nữa, nếu không hắn sẽ chết.”

“Không sao, ta đã thấy trước tương lai.”

Bạch Tề nghe vậy thì không nói thêm gì nữa mà nhường đường cho Phương Hưu đi qua.

Phương Hưu cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy dao phẫu thuật rạch một vết nhỏ trên người Dương Minh.

Chỉ một vết nhỏ như vậy cũng khiến Dương Minh kêu thảm thiết hơn cả mấy nhát đâm trước đó.

Cuối cùng hoả diễm màu hồng cũng bị dập tắt theo tiếng kêu thảm thiết.

Bạch Tề ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ nhiều nhát dao của mình cũng không bằng một vết rạch nho nhỏ của Phương Hưu, hay là trên dao có độc?

Ngay sau đó, Phương Hưu đi về phía Bàn Tử, cũng nhẹ nhàng rạch một cái.

“A!”

Tiếng thét như lợn bị chọc tiết vang lên, hoả diễm trên người Bàn Tử cũng bị dập tắt.

Cuối cùng đi đến chỗ Triệu Hạo.

Tình huống của Triệu Hạo là nghiêm trọng nhất, hoả diễm trên người hắn ta cao gần gấp đôi người khác.

Xoẹt!

Một nhát dao đâm xuống.

“Aaa!”

Triệu Hạo kêu lên thảm thiết, nhưng hoả diễm màu hồng bị lập loè hai cái sau đó vẫn bùng cháy mãnh liệt.

Cảnh tượng này khiến đám người bất ngờ.

Bình Luận (0)
Comment