Một nhát dao của Phương Hưu đau như thế nào họ đã được trải nghiệm, một nhát đó đừng nói là muốn phụ nữ, dù là muốn chết cũng phải tỉnh.
Vậy mà hoả diễm trên người Triệu Hạo vẫn không tắt, đám người cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể cảm thán một câu “trâu bò”!
Phương Hưu nhướng mày, định đâm thêm một nhát nữa.
Triệu Hạo hoảng sợ, vội vàng kêu lên: “Hưu ca! Chờ ta một chút đã!”
Một vết rạch kia không khiến hoả diễm bị tắt nhưng thành công khiến Triệu Hạo tỉnh táo.
Nhưng tỉnh táo cũng vô dụng, một người uống say có tinh thần phấn chấn không có nghĩa là lúc không uống rượu người đó không phấn chấn.
“Để nàng mặc quần áo vào trước đã!”
Triệu Hạo run run chỉ vào Hắc Cát Cát.
Hắc Cát Cát sững sờ: “Không phải ta đang mặc quần áo sao?”
“Áo khoác! Áo khoác! Mặc thêm! Mau mặc thêm vào!” Triệu Hạo lo lắng nói.
Lúc này Hắc Cát Cát mới hiểu, nhanh chóng cởi áo khoác cao bồi đang buộc bên hông ra, mặc lên người, che đi cánh tay trắng như tuyết lộ ra ngoài, tiện thể kéo khoá lên, ngay cả xương quai xanh xinh đẹp cũng bị che mất.
Ai ngờ Triệu Hạo còn kêu to: “Chân! Còn có chân!”
Hắc Cát Cát ngạc nhiên, cúi đầu nhìn chiếc quần ngắn của mình, đôi chân dài trắng mịn màng lộ ra ngoài.
Lúc này, Bạch Tề ném áo khoác qua.
Hắc Cát Cát nhận lấy, sau đó phủ lên chân mình, thậm chí nàng ta còn lấy khẩu trang và kính râm từ trong túi ra đeo lên cho an toàn.
Cuối cùng còn mặc thêm một cái áo khoác có mũ.
Lần này xem như là đã được che kín mít, không lộ ra một chút nào, kín hơn cả ngôi sao nữ ra ngoài.
Mặc kín mít như vậy đừng nói là mỹ nữ, ngay cả tiên nữ hạ phàm cũng khó mà nhìn ra xấu hay đẹp.
Vốn tưởng thế là xong, ai ngờ Triệu Hạo còn không hài lòng.
Lại run rẩy nói: “Tay… ngón tay!”
Đám người: “...”
Hắc Cát Cát trợn mắt bất lực, mẹ nó đây là loại XP kỳ quái gì vậy?
Nàng ta cạn lời, đút hai tay vào túi.
Lúc này Triệu Hạo đang nằm trên đất mới hài lòng, nói với Phương Hưu: “Hưu ca, đến đi!”
Xoẹt!
Một nhát dao đâm xuống.
“A!”
Tiếng kêu thê lương phá vỡ màn đêm.
Cuối cùng hoả diễm màu hồng trên người Triệu Hạo cũng tắt.
“Mau, mau đỡ ta một tay, ta không đứng dậy nổi.” Triệu Hạo yếu ớt nói.
Lúc này, hốc mắt hắn ta trũng sâu, sắc mặt trắng bệch như túng dục quá độ.
Nhưng không có ai dìu hắn ta cả, nhìn hắn ta với ánh mắt coi thường như đỡ hắn ta một cái sẽ bị dính bẩn vậy.
Triệu Hạo tức đến nỗi thở hổn hến: “Ánh mắt của các ngươi là có ý gì! Không biết cái gì gọi là bản tính của đàn ông sao!”
Cuối cùng Triệu Hạo vẫn cố gắng tự đứng dậy.
Phương Hưu yên lặng quan sát đám người, trong lòng đã có phán đoán, rất rõ ràng là hoả diễm màu hồng đã đốt tinh khí của con người.
Nếu ngọn lửa không bị tắt sau thời gian dài ngươi sẽ bị suy nhược mà chết.
Hoả diễm màu hồng này đối với những người có dục vọng phải nói là cực kỳ khó chơi, con người rất khó có thể khống chế dục vọng của mình, đây chính là bản tính của con người.
Bạch Tề có thể dễ dàng thoát khỏi có thể là do bản thân hắn ta có nhu cầu thấp về phương diện tình dục này.
Mà Triệu Hạo là bởi vì dục vọng quá mạnh.
Còn Hắc Cát Cát là dựa vào năng lực đặc biệt của bản thân.
Sau khi đám người thoát khỏi sương mù màu hồng, chỗ sâu trong Dục Đô liền xuất hiện một cái Bạch Động đang chầm chậm xoay.
Phương Hưu nhìn thoáng qua, lập tức quay đầu bước đi: “Lên xe.”
Đám người nhẹ gật đầu, chuẩn bị lên xe.
Hắc Cát Cát lại đứng dậy, đứng cản trước mặt đám người, lo lắng nói: “Lẽ nào các ngươi không nhận ra sao? Rõ ràng độ nguy hiểm của Dục Đô cao hơn lầu canh nhiều, nếu không có Hưu ca ca cứu các ngươi, một nửa số người trong đội đã bị hoả diễm thiêu chết rồi.”
“Vậy nên?” Dương Minh khó hiểu nói.
“Vậy nên? Chuyện này không phải rất rõ ràng sao? Nếu ta đoán không lầm thì cửa tiếp theo sẽ nguy hiểm và khủng khiếp hơn cửa này nhiều! Chắc chắn là càng ngày càng khó. Chẳng lẽ chúng ta không nên thăm dò trước một chút về đường sinh Bạch Động này sao? Tìm kiếm đường sống!
Mà không phải tiếp tục lên xe theo Hưu ca ca, lần này còn sống, vậy lần sau, lần sau nữa thì chưa chắc.”
Thật ra Hắc Cát Cát rất muốn nói là cửa Bạch Động rất có thể có đường sinh, ít nhất cũng nên thử một chút mà không phải đi theo Phương Hưu một cách không suy nghĩ.
Nàng ta luôn có cảm giác Phương Hưu cố tình không rời khỏi, một lòng muốn đi tới điểm cuối của táng địa.
Đối với tâm lý muốn rời đi của nàng ta, mọi người đều thơ ơ.
Thậm chí trên mặt Triệu Hạo còn hiện lên sự khó hiểu, dường như không ngờ trên đời này còn có người không tin tưởng Hưu Ca?
Dương Minh cởi mở cười một tiếng: “Chính ngươi cũng đã nói, là Hưu ca đã cứu chúng ta, vậy ngươi còn do dự cái gì? Đi thôi.”