Dứt lời Dương Minh liên quay người lên xe theo Phương Hưu.
Đám người cũng nối đuôi nhau đi theo.
Hắc Cát Cát đứng sững người tại chỗ, ngay khoảnh khắc đó nàng ta không biết mình có cảm giác gì, rất khó nói, nói cũng không hiểu, cứ như bị thứ gì đó đánh trúng vậy.
Bóng lưng Phương Hưu dẫn đám người đi in sâu trong mắt nàng ta, cô đơn, lẻ loi…
Từ từ, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta hiện lên màu sắc lạ thường.
Đây chính là niềm tin sao?
Sự tin tưởng vô điều kiện, không hỏi lý do, mặc kệ đúng sai.
Đã rất rất lâu rồi nàng ta không có cảm giác này, bắt đầu từ khi nào? Có lẽ từ lúc nàng ta bắt đầu nói dối.
Người quen nói hươu nói vượn như nàng ta cả đời này chỉ như một tên ăn mày, mãi đến ngày nào đó bỗng nhìn thấy một ngọn núi vàng…
Là vàng của niềm tin!
Bỗng Hắc Cát Cát cảm thấy rất tò mò về đối phương, nàng ta rất bất ngờ, một người đàn ông được nhiều người tin tưởng như vậy rốt cuộc là loại người như thế nào?
Nàng ta bất giác bước đi theo đám người lên quỷ đoàn tàu.
Ầm!
Cửa xe lửa đóng lại, tiếng cạch cạch, xình xịch của xe vang lên, tiếp tục chở đám người tiến về trạm tiếp theo, đi vào bóng đêm vô tận.
Trên quỷ đoàn tàu.
Phương Hưu một mình ngồi ở đằng trước, rơi vào trầm tư.
Đúng như Hắc Cát Cát nói, càng ngày càng nguy hiểm.
Rõ ràng mức nguy hiểm của Dục Đô cao hơn lầu canh nhiều, ngay cả ngự linh sư tam giai như Dương Minh sau khi trúng chiêu cũng bất lực, có thể thấy được nó nguy hiểm đến mức nào.
Lần này hữu kinh vô hiểm, tìm được đường sống từ trong chỗ nguy hiểm.
Nếu như bản thân không có năng lực thống khổ, có thể dùng sự đau đớn tột cùng để lay tỉnh đám người, mà là ngự linh sư bình thường khác, không có gì bất ngờ thì họ sẽ phải chết.
Bạch Tề không được tính vì có lẽ trời sinh hắn đã lãnh cảm rồi.
Trạm thứ hai đã nguy hiểm như thế vậy trạm thứ ba, thứ tư, thậm chí là trạm cuối cùng của táng địa thì sao?
Cứ tiếp tục phát triển theo xu hướng này thì việc xuất hiện quỷ cấp S cũng là bình thường.
Với lại, điều kỳ lạ nhất là những con quỷ này nhìn như đã được xử lý nhưng thực tế lại không làm gì được chúng.
Tất cả biến mất như chưa từng xuất hiện.
Có lẽ, tất cả đáp án đều ở cửa cuối cùng của táng địa.
Thời gian đang trôi dần đi.
Chẳng bao lâu, biển hiệu ngôi nhà cổ ở trạm thứ ba chuyển sang màu đỏ như máu.
Ầm!
Cửa xe ầm ầm mở ra.
Đám người rất ăn ý đi theo Phương Hưu xuống xe.
Trạm cổ trạch, cái tên này hình dung rất đúng với thực tế bởi vì xuất hiện trước mặt họ là một ngôi nhà cổ.
Ngôi nhà có kiến trúc thịnh hành của trăm năm trước, giống nhà cấp bốn, trước cổng bày hai con sư tử đá, trên cửa treo hai cái đèn lồng đỏ phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ.
Cánh cửa cũ nát, lớp sơn màu đỏ thẫm đã bị bong ra.
Kết hợp với màn đêm vô tận xung quanh, nó trông giống như một con thú ăn thịt người khổng lồ đang nằm trong bóng tối.
Còn chưa vào trong mà đám người đã cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
Nó đem lại sự sợ hãi trong cảm giác của con người theo kiểu Trung Quốc, chứ không giống với nỗi sợ ma cà rồng ở châu Âu.
Quỷ không nhìn thấy thường là quỷ đáng sợ nhất.
Vừa nhìn thấy cổ trạch này, đám người ngay lập tức liên tưởng đến nhiều hình ảnh kinh dị được giấu kín trong lòng.
Ví dụ trong ngôi nhà cổ có một con quỷ tân nương mặc váy cưới màu đỏ, đầu đội khăn voan đỏ, chân đi giày thêu, đứng yên không nhúc nhích như cương thi.
Chỉ nghĩ tới hình ảnh đó thôi cũng khiến người ta sởn tóc gáy.
Đương nhiên, trong đó không có Phương Hưu và Triệu Hạo.
Phương Hưu nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy hưng phấn, mà Triệu Hạo là khoái cảm.
Ầm!
Phương Hưu trực tiếp đá văng cửa chính của cổ trạch, bên trong toàn một màu tối đen u ám, giống như mạch nước ngầm dưới biển sâu đang cuộn trào.
Hắn không nhìn xung quanh, bình tĩnh đi thẳng vào trong nhà cổ, đám người cũng theo sát đằng sau.
Trong cổ trạch rất yên tĩnh, mười mấy căn phòng u ám nằm sát nhau, trong viện có một cây cổ thụ được chồng chếch cửa, một cái giếng cạn, lá khô rụng đầy đất, ngoài ra không còn gì khác.
“Hưu ca, quỷ lần này có vẻ khác với hai lần trước, hai lần trước đều trực tiếp xuất hiện, lần này hình như đang ẩn nấp.” Dương Minh hơi lo lắng nói.
Phương Hưu nghe hắn ta nói xong thì nhếch miệng lên cười.
“Chơi trốn tìm sao? Vậy thì đừng để ta tìm thấy.”
Chẳng biết tại sao khi nghe giọng nói bình tĩnh và kìm nén của Phương Hưu, đám người cảm thấy cổ trạch này cũng không đáng sợ lắm.
Một giây sau xuất hiện cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ.
Mái tóc đen của Phương Hưu bỗng hóa thành mái tóc dài màu trắng, rất nhiều sợi tóc đang bay trên không trung như không bị ảnh hưởng bởi trọng lực.
Sau đó biến thành những con rắn bạc bò ra xung quanh như thuỷ triều.