Những nhánh tóc bạc kia chui vào từng căn phòng trong cổ trạch, len lỏi vào khắp ngóc ngách, không bỏ sót chỗ nào.
Dưới màn đêm đen tối, nó trông giống như một mạng nhện che phủ bầu trời!
Đám người nhìn thấy cảnh tượng này liền lui về sau, né những sợi tóc bạc linh hoạt như rắn.
Hắc Cát Cát nhìn cảnh tượng khiến người ta rung động này, hai mắt bất giác phát sáng, trong miệng lầm bầm: “Quá đẹp! Ta chắc chắn phải nhuộm tóc trắng!”
Một giây sau bỗng nhiên Phương Hưu quay đầu, ánh mắt bình tĩnh xuyên qua màn đêm tối đen nhìn về phía giếng cạn.
Xung quanh cái giếng cổ có vô số sợi tóc bạc đang bay lơ lửng, dường như những sợi tóc trắng cảm nhận được sự nguy hiểm từ nó nên vẫn cứ bay ở đó.
“Tìm thấy ngươi!”
Vút vút vút!
Những sợi tóc trắng như những con rắn hổ mang mất kiểm soát, lao vào trong giếng cạn.
Một lát sau, tóc trắng được điều khiển lôi một người từ trong giếng ra!
Nói đúng hơn là một con quỷ hình người!
Con quỷ này rất kỳ, lạ lớp da trên người nó khô giống như vỏ cây nhưng lại có màu sắc nhợt nhạt.
Hai mắt bị hai cái đinh sắt rỉ cắm vào, hai bên lỗ tai cũng vậy, dường như khi còn sống đã bị tra tấn.
Nó bị tóc trắng quấn quanh như vậy như một cái thi thể chết bình thường, không nhúc nhích.
Nhưng Phương Hưu cũng chiều nó, mặc kệ nó giả thần giả quỷ, trực tiếp lấy dao phẫu thuật ra xử lý.
Nhưng đúng lúc này con quỷ lại động đậy.
Nó nâng cánh tay khô quắt lên hai mắt của mình.
Fuzz fuzz!
Hai cái đinh trên mắt bị nó nhổ xuống, đôi mắt đỏ tươi hiện ra, trong mắt không có con ngươi chỉ có hai cái đinh đang di chuyển qua lại, bên trong có máu tanh đang chảy ngầm.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này đám người nhốn nháo, tình hình cực kỳ căng thẳng.
Trong chớp mắt một chuyện khiến người ta sợ hãi xảy ra!
Trước mắt mọi người tối sầm lại, không hề nhìn thấy gì hết, rơi vào khoảng không tối đen như mực, không có lấy một tia sáng.
Ngay cả Phương Hưu cũng vậy, hắn muốn mở huyết đồng ra nhưng không được, cứ như hai mắt đã bị mù.
Hắn hơi nhăn mày lại, vậy tấn công kiểu gì?
Ngay khi quỷ mở hai mắt ra, tất cả mọi người đều rơi vào bóng tối?
“A! Ta không nhìn thấy!”
“Ta cũng không nhìn thấy!”
“Hình như ta bị mù!”
Hai người Triệu Hạo và Bàn Tử lập tức bối rối đứng dậy.
Không chỉ họ mà ngay cả Bạch Tề cũng cảm thấy lo lắng.
Ngay thời khắc đối mặt với con quỷ cực kỳ nguy hiểm thì đôi mắt lại bị mù, chẳng khác nào mất đi tất cả cảm giác an toàn.
“Nghe âm thanh, phân biệt mùi hương, mau ra tay, nếu lát nữa nó rút hai cái đinh ở tai ra thì rất có thể chúng ta sẽ không nghe được âm thanh!” Hắc Cát Cát lo lắng nói.
Tư duy rất nhạy bén, sau khi con quỷ này rút hai cái đinh từ mắt ra đám người liền mù, vậy nên không khó để đoán được, nếu lát nữa nó rút hai cái đinh ở trong tai ra thì đám người sẽ bị điếc.
Nếu như trong phút chốc con người bị mất đi cả thị giác lẫn thính giác thì chẳng khác gì biến thành phế nhân, hoàn toàn mất đi năng lực cảm giác của thế giới bên ngoài.
Không đợi đám người ra tay, ngay thời điểm bị mù Phương Hưu đã ra tay trước.
Sợi tóc bạc điên cuồng quấn quanh con quỷ liên tục tấn công.
Nhưng chỉ nghe thấy một tiếng ầm, những sợi tóc bạc trên thân con quỷ đều bị kéo căng ra.
Điều này đã sớm nằm trong dự đoán của Phương Hưu, dù sao một con quỷ có được thủ đoạn kinh khủng, có thể khiến tất cả mọi người bị mù thì chắc chắn sẽ không bị khống chế dễ dàng như vậy.
Vậy nên Phương Hưu đã sớm tiến lại gần, bên trong bóng tối vô tận hắn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của dao phẫu thuật.
Vút!
Dựa vào thính giác nhạy bén, Phương Hưu phóng con dao ra nhưng lại cắm vào không khí.
Đám người dựa vào âm thanh cũng ra tay.
Trong bóng tối, luồng nhiệt vừa lạnh vừa nóng tỏa ra, tiếng dao xé gió vang lên.
Luồng nhiệt vừa nóng vừa lạnh đó chắc là do Hắc Cát Cát ra tay, dù sao năng lực bên ngoài của nàng ta cũng là băng hỏa.
Mà tiếng dao chính là của Bạch Tề và Dương Minh.
Rất nhanh âm thanh của dao cắt vào thịt truyền đến.
Cùng với đó là tiếng mắng chửi của Bạch Tề.
“Ngu ngốc! Ngươi cắt vào ta rồi!”
Bạch Tề cứ như vậy bị thương.
Trong nhất thời tình hình trở nên hỗn loạn bởi vì có quá nhiều người mà qủy chỉ có một cho dù đám người có khả năng nghe vượt trội hơn người bình thường nhưng trong thời gian ngắn cũng không phân biệt được ra đâu là âm thanh của quỷ và đâu là tiếng nói của đồng đội phát ra.
Nhưng rất nhanh họ cũng không phải bận tâm đến vấn đề này nữa, bởi vì quỷ đã nhổ hai cái đinh ở hai bên tai xuống, ngay lập tức thế giới trở nên yên tĩnh hoàn toàn yên lặng.
Hai người Triệu Hạo và Bàn Tử bị dọa đến mức la hét liên tục, nhưng họ không thể nghe thấy giọng nói của mình.
Mất cả thị giác lẫn thính giác chẳng khác nào mất đi 90% khả năng tiếp nhận thông tin của thế giới bên ngoài.