Bây giờ đám người chỉ còn lại khứu giác, vị giác và xúc giác.
Nhưng những giác quan này có tác dụng rất nhỏ đối với việc phán đoán vị trí của quỷ, họ không có năng lực ngửi được mùi của quỷ như Mã Hưng Bang. Vị giác thì càng không đáng nhắc đến, chẳng lẽ lại đi liếm quỷ một cái.
Trước mắt giác quan hữu dụng nhất có lẽ là xúc giác.
Trong sự im lặng tuyệt đối và bóng tối, dù là Phương Hưu thì cũng khó hành động, nhưng ít ra hắn vẫn khá hơn nhiều người, bởi vì hắn có thể lợi dụng năng lực của ma tóc.
Những sợi tóc bạc mảnh như sợi chỉ trải ra khắp xung quanh như mạng nhện, hắn có thể cảm nhận được sự lay động xung quanh mạng nhện như con nhện.
Nhưng xúc giác không thể bằng thị giác, vẫn bị chậm hơn nửa nhịp.
Trong khoảnh khắc sinh tử, nửa nhịp đã là khác biệt giữa cái chết và sự sống.
Ở bên trái!
Trong chớp mắt Phương Hưu cảm giác được sợi tóc lay động phía bên trái, hướng 10 giờ, cách mình khoảng 10 thước.
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được đó là quỷ, không phải người.
Vút!
Sau phẫu thuật lao về phía con quỷ nhanh như chớp.
Đáng tiếc lại đâm vào khoảng trống, tốc độ của con quỷ này không chậm.
Sợi tóc sau lưng lay động, lần này Phương Hưu lại muốn ra tay, nhưng từ lúc con quỷ tiếp xúc với sợi tóc đến khi Phương Hưu cảm nhận được đã lỡ mất khoảng thời gian vàng.
Ngay khi hắn muốn quay lại, đằng sau đã cảm nhận được sự lạnh lẽo và sau đó là đau nhói.
Hắn cảm nhận được rất rõ đó lưng mình bị cào một nhát sâu đến tận xương, nếu như không có xương sườn bảo vệ thì một đòn này có thể đâm thẳng vào tim hắn.
Không chỉ vậy trên hết cào như có axit sunfuric, đang không ngừng ăn mòn cơ thể Phương Hưu.
Mặc dù bị thương nặng như vậy, nhưng vẻ mặt Phương Hưu vẫn bình tĩnh, hắn dựa vào phương hướng bị tấn công mà ra tay, nhưng lại trượt.
Cùng lúc đó, dưới sự trợ giúp của năng lực hấp thụ thống khổ, vết thương sâu tận xương hồi phục như cũ ngay tức thì.
Nhưng bởi vì trên đó có năng lực ăn mòn, nên dù vết thương đã hồi phục nhưng hắn cũng tiêu hao không ít linh tính.
Rất nhanh vết thương thứ hai xuất hiện.
Lần này là ở cổ!
Cảm nhận được sự đau đớn, cổ của Phương Hưu gần như bị chặt đứt lìa, chỉ còn lại một chút thịt kết nối giữa đầu và cơ thể.
Sau một giây, ánh sáng loé lên, máu thịt lẫn lộn chỗ cổ đang được đan vào nhau đan len, dần dần khôi phục như ban đầu.
Mặc dù vết thương đã được hồi phục nhưng linh tính để chữa cũng tương đương với vết thương.
Tiếp theo càng kỳ lạ.
Dường như nó biết Phương Hưu rất khó giết nên chuyển mục tiêu sang những người khác.
Người đứng mũi chịu sào chính là Triệu Hạo, bây giờ chưa tới giờ tý nên Triệu Hạo đúng là người có thực lực yếu nhất.
Xoẹt!
Chỉ vẻn vẹn một nhát cào!
Cổ của Triệu Hạo bị cắt đứt, cái đầu rơi xuống đất, lăn lông lốc như bóng da.
Đôi mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Triệu Hạo chết trong im lặng, đúng hớn là đám người không nghe thấy cũng không nhìn thấy.
Chỉ có Phương Hưu cảm giác được.
Bởi vì tóc của hắn bao quanh cổ trạch nên hắn có thể cảm nhận được rất rõ Triệu Hạo bị chém đầu.
Vút!
Dao phẫu thuật lao về phía Triệu Hạo chết!
Hắn lại tấn công trượt một lần nữa.
Mục tiêu tiếp theo nhanh chóng xuất hiện, đó chính là Bàn Tử.
Mặc dù Bàn Tử có thể thuấn di nhưng hắn ta đã mất thị giác và thính giác, vốn không hề biết nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần, nên hắn ta cũng không biết phải thuấn di đi đâu.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Bàn Tử cũng chết.
Vị trí trái tim của hắn ta bị thủng một lỗ, trái tim bị bóp vỡ nát, máu tươi chảy lênh láng đầy đất.
Nhưng hắn ta cũng không chết ngay lập tức, vẫn đau đớn kêu rên, nhưng trong thế giới im lặng tuyệt đối này người khác không thể nghe được sự đau đớn của hắn ta, thậm chí bản thân hắn ta cũng không nghe thấy.
Quỷ tiếp tục ra tay, Bạch Tề cũng đã chết.
Cuối cùng chỉ còn lại ba người Phương Hưu, Dương Minh và Hắc Cát Cát còn sống.
Phương Hưu dựa vào năng lực hấp thụ thống khổ, vết thương có thể hồi phục lại như cũ, Dương Minh dựa vào trấn thi châu, mà Hắc Cát Cát rất thú vị, nàng ta không ngừng lừa gạt bản thân, ám chỉ rằng mình không bị thương, sau đó nàng ta đúng thật là không bị thương.
Nhưng ngực nàng ta dao động mãnh liệt cùng với sắc mặt trắng bệch, có vẻ nàng ta cũng không thể kiên trì được bao lâu .
Từ điểm này, Phương Hưu có thể đoán được đối mặt với quỷ càng ngày càng mạnh lên, người có thể thật sự sống sót, vẫn phải là ngự linh sư có khả năng chịu được sự chênh lệch cao, có nghĩa là không thể bị giết trong một đòn.
Như Bạch Tề có giá trị vũ lực cao nhưng thể chất yếu, vậy chính xác mà nói.