Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 344 - Chương 344: Thật Giả Chuyện Biết Trước Tương Lai (1)

Chương 344: Thật giả chuyện biết trước tương lai (1) Chương 344: Thật giả chuyện biết trước tương lai (1)

Hắc Cát Cát liên tục di chuyển không ngừng để né tránh và kéo dài khoảng cách, băng hỏa lưỡng trọng thiên được sử dụng liên tục, cơ thể của đại mập mạp cũng sắp bị phá hỏng .

Mà từ đầu đến cuối Phương Hưu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người Điếu Thi Ông, thi thể chỉ là món ăn khai vị, Điếu Thi Ông mới là điểm mấu chốt.

Vút!

Sợi tóc bạc quấn lấy dao phẫu thuật phi về phía Điếu Thi Ông tấn công.

Nhưng Điếu Thi Ông không hề bị lay động, thậm chí ông ta còn không hành động, khi dao đến gần, ngôi mộ gần ông ta bỗng hở chân và hoá thành tường cao chặn dao phẫu thuật lại.

Sau đó cần câu vung vẩy, lưỡi câu lại rơi vào một ngôi mộ, Điếu Thi Ông nhẹ nhàng kéo một cái, một thi thể nữa lại xuất hiện.

Đó là một cô gái tóc đến ngang vai, áo gai trên người làm bằng vải thô cũng không giấu nổi khuôn mặt thanh tú của nàng ta, tuy nhiên làn da vẫn là màu tái nhợt của người chết.

Bỗng dưng cô gái mở đôi mắt ra, con ngươi toàn một màu xám trắng của sự chết chóc.

Nàng ta nhìn chằm chằm đám người, thất khiếu bắt đầu chảy máu, máu đỏ thẫm tanh hôi chảy ra từ tai, mắt, mũi, miệng, hình ảnh này trông rất đáng sợ, giống như ác quỷ leo ra từ địa ngục vậy.

Máu chảy ra ngày càng nhiều, rồi dần dần bắt đầu bốc hơi giống như hơi nước, máu của nàng ta biến thành sương máu, không ngừng lan ra xung quanh, đồng thời cũng bao quanh cơ thể của chính mình.

Ngay khoảnh khắc sương máu lan đến chỗ đám người, làn da của họ liền cảm thấy đau rát, cùng với đó là tiếng xèo xèo.

Vẻ mặt mọi người lập tức thay đổi: “Sương máu có độc.”

Bỗng nhiên Bạch Tề lùi ra, né tránh phạm vi tấn công của sương máu.

Mà Dương Minh thì dựa vào trấn thi châu để vượt qua.

“Giao nàng cho ta, các ngươi đi giải quyết con quỷ kia đi, đừng để nó câu thêm cái thi thể nào nữa!”

Phương Hưu và Bạch Tề đều biết rõ là không thể để cho Điếu Thi Ông tiếp tục câu thi thể, bởi vì giới hạn thi thể mà Điếu Thi Ông có thể điều khiển là bao nhiêu thì không ai biết, cũng không muốn biết.

Nếu đối phương có thể điều khiển toàn bộ thi thể ở nghĩa trang vậy thì tổng bộ của cục điều tra đến cũng vô dụng.

Cường giả của thời đại trước với tinh anh của thời đại này thì chắc chắn thời đại này sẽ là bên thua.

Bởi vì người của thời đại trước đã tiến vào Bỉ Ngạn để lật đổ hang ổ của quỷ, kết quả thì tạm thời không nhắc đến, nhưng chỉ riêng việc người ta có thể tiến vào Bỉ Ngạn đã là không tầm thường rồi.

Phải biết rằng sương mù xám loãng ở nghĩa trang đã có thể khiến ngự linh sư tam giai bị tổn thương, điều này cũng có nghĩa là ngự linh sư tam giai không thể nào tiến vào Bỉ Ngạn được, đi vào chắc chắn sẽ chết.

Từ đó có thể đoán được nghĩa trang này chôn tất cả đều là cường giả từ tam giai trở lên, còn tại sao họ không sử dụng lĩnh vực có lẽ là có liên quan đến thi thể của họ.

Dù sao thì cũng đã là người chết, kể cả có điều khiển được thi thể của họ cũng rất khó có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của họ khi còn sống.

Vút vút!

Hai người Phương Hưu và Bạch Tề hoá thành hai cái bóng, một người lao về bên trái, một người lao về bên phải của Điếu Thi Ông tấn công.

Ngay khoảnh khắc hai người muốn đến gần một cái tường làm bằng đất lại được dựng lên ngăn cách đường đi, họ liên tục thay đổi phương hướng nhưng tường đất vẫn không ngừng dựng lên để cản đường.

Mà đúng lúc này, Điếu Thi Ông lại lần nữa ra tay quăng lưỡi câu về phía ngôi mộ gần đó.

Rầm!

Lại một thi thể nữa được câu ra.

Đó là một người đàn ông trung niên làm nông, dáng người hơi còng, trên mặt có nếp nhăn, trên tay cầm một cái rìu đốn củi đã cũ.

Ngay khi người nông dân xuất hiện, hắn ta lập tức trợn tròn mắt, miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, cả người nổi gân xanh, cơ bắp phình to ra, trong nháy mắt biến thành một con quỷ cơ bắp cuồn cuộn cao hơn 2m, khuôn mặt cũng không phải là khuôn mặt thật thà chất phác lúc đầu mà thay vào đó là sự ngang ngược, tức giận điên cuồng.

Hắn ta tức giận dơ cao lưỡi rìu, xông thẳng về phía Bạch Tề cách gần hắn ta nhất.

Ánh mắt Bach Tề lóe lên sự lạnh lẽo, đoản đao trong tay chém ra nhanh như chớp.

Keng!

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên.

Bạch Tề cảm thấy có một sức mạnh mà hắn ta không thể nào cản được đánh tới, cả người bay thẳng ra ngoài, nhưng hắn ta phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, mượn lực ở eo xoay một vòng trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Nhưng một đòn kia vẫn khiến miệng hắn ta chảy máu, đoản đao cầm trên tay cũng có máu chảy xuống.

Sự đau đớn khiến ý chí chiến đấu của hắn ta tăng cao, xét về sức mạnh hắn ta tự biết mình không bằng người nông dân, nhưng xét về tốc độ thì hắn ta tự nhận mình không thua bất kể kẻ nào.

Vút!

Chỉ thấy bóng dáng Bạch Tề chia ra làm ba, rồi biến ảo thành ba phân thân lao vun vút, tấn công về phía người nông dân từ 3 hướng khác nhau.

Bình Luận (0)
Comment