Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 347 - Chương 347: Danh Tự (2)

Chương 347: Danh tự (2) Chương 347: Danh tự (2)

Xét về mức độ của lĩnh vực, dù là là phạm vi hay sức mạnh, đều mạnh hơn A Bích gấp nhiều lần.

“Hưu ca, bây giờ phải làm sao?” Vào thời khắc nguy cấp, Dương Minh theo thói quen hỏi thăm ý kiến Phương Hưu.

Nhưng mà Phương Hưu chỉ lắc đầu, hắn còn chưa chết thì làm sao biết bây giờ phải làm thế nào?

Thậm chí hắn còn có cảm giác, với thực lực hiện tại của mình vẫn chưa thể vượt qua được tứ giai ở đây.

Bởi vì ở cửa này không có đường tắt, đơn thuần chỉ dùng thực lực để nghiền ép, đối mặt với mộ địa vô cùng vô tận, trừ phi có được sự áp đảo về mặt sức mạnh, nếu không thì rất khó qua được.

Lúc này, mặt Bạch Tề hiện lên sự âm độc, giơ cao đoản đao trong tay.

Dương Minh thấy vậy kinh hãi: “Tiểu Bạch ngươi muốn làm gì!”

Bạch Tề cắn răng:”Cũng không thể ngồi chờ chết.”

Vừa dứt lời!

Lưỡi đao lướt qua. VipTruyenGG.com - ebook truyện giá rẻ

Bạch Tề kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể hắn ta lập tức ngã lăn xuống đất.

Mà chỗ hai chân của hắn ta máu tươi chảy ra.

Hắn ta chặt đứt hai chân của mình.

Nhưng cũng không có thoát ra được, ngược lại chết nhanh hơn.

Bạch Tề rơi xuống đất, hắn ta muốn dùng đôi tay chèo chống mình đứng dậy, nhưng một giây sau, đất đen trực tiếp đem đôi tay của hắn ta vùi lấp, thậm chí chậm rãi trải rộng toàn thân.

Bởi vì tư thế của hắn ta là nằm, cho nên tốc độ vùi lấp vô cùng nhanh.

Bạch Tề quá sợ hãi, liều mạng giãy dụa, nhưng tất cả đều không có khả năng, trực tiếp bị chôn sống.

“Tiểu Bạch!” Dương Minh muốn tới cứu, bị mộ đất hạn chế nên hắn ta không có cách nào đi qua giúp đỡ.

Rất nhanh, hắn ta cũng bị mộ đất chôn sống.

Đến tận bây giờ, chỉ còn lại Phương Hưu và Hắc Cát Cát.

Phương Hưu dựa vào lực lượng mặt nạ không ngừng chống lại mộ địa, cho nên tốc độ bị vùi lấp trong đám người là chậm nhất.

Hắc Cát Cát thì dựa vào lực lượng lừa gạt, trì hoãn lại tốc độ vùi lấp của đất, nhưng lực lượng của mộ đất rõ ràng quá mạnh, căn bản không phải ngự linh sư tam giai như nàng ta có thể ngăn cản.

Việc nàng ta có thể làm chỉ là trì hoãn thời gian tử vong.

Với lại thực lực nàng ta rõ ràng yếu hơn Phương Hưu, nàng ta đã bị chôn tới một nửa, Phương Hưu chỉ vừa tới đầu gối.

Lúc này, điều kỳ lạ lại xảy ra, chỉ thấy mộ đất vùi lấp vị trí của Bạch Tề và Dương Minh bỗng xuất hiện bia mộ.

Phía trên tấn bia ghi: Mộ của Bạch Tề, mộ của Dương Minh.

Hai tấm bia và đống đất nhỏ chôn sống họ vừa vặn tạo thành một phần mộ.

Thần sắc Phương Hưu hơi động.

Tự động tạo ra bia mộ sao? Theo như cái này thì, ban đầu Chu Phong Thanh thật đúng là tự mai táng mình.

Nghĩa trang tự động mai táng.

Phương Hưu thì bĩnh tĩnh nhưng Hắc Cát Cát lại hết sức hoảng loạn trước cái chết.

“Hưu ca ca, ngươi bình tĩnh như vậy, có phải có biện pháp rồi không?”

“Không có.” Phương Hưu vẻ mặt bình tĩnh nói.

Nếu không phải hiện tại sắp chết, Hắc Cát Cát thật sự muốn chửi thề, ngươi không có cách mà cái mặt cứ như đã nắm chắc thắng lợi trong tay là thế nào, bây giờ đã sắp chết rồi có cần bình tĩnh như vậy không?

“Vì sao ngươi không sợ hãi? Chẳng lẽ ngươi không sợ chết?”

“Quen rồi.”

Một câu nhẹ nhàng dứt khoát khiến Hắc Cát Cát ngây ngẩn cả người.

Lúc này, đất mộ đã đến ngực của nàng ta, nàng ta rõ ràng đã cảm giác được hô hấp khó khăn.

Cái chết càng ngày càng gần, lúc này Hắc Cát Cát không còn hoảng loạn như trước nữa, dường như đã chấp nhận số phận rồi.

Khi ngươi không thể thay đổi số phận thì chỉ có thể thản nhiên chấp nhận.

Nàng ta thoáng qua ngôi mộ của Bạch Tề và Dương Minh, liền nói với Phương Hưu: “Xem ra là ta chết trước, lát nữa ta chết đi, ngươi có thể nhìn xem bia mộ của ta viết tên là gì không?”

Lời này làm Phương Hưu cảm thấy kinh ngạc, còn có người không biết tên của mình sao?

Dường như Hắc Cát Cát biết lời nói của mình rất khó hiểu nên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp có vẻ hơi mất mát, nàng ta cười gượng.

“Dù sao cũng sắp chết, có lẽ những lời nói tiếp theo sẽ là lời nói thật duy nhất trong đời ta.

Ta không muốn trước khi chết vẫn đầy dối trá, nói ra những lời lừa lọc.

Trên con đường đồng hành cùng nhau này, có lẽ mọi người đã đoán được năng lực của ta, đúng vậy, năng lực của ta là “hoang ngôn”, ta có thể lấy được sức mạnh từ việc nói dối người khác, nói dối càng nhiều thì năng lực hoang ngôn càng mạnh.

Sau đó dùng sức mạnh này để biến lời nói dối thành sự thật. Đương nhiên, lời nói càng khác thực tế bao nhiêu thì tiêu tốn sức mạnh nhiều bấy nhiêu.”

Phương Hưu nghe Hắc Cát Cát giải thích cảm thấy không có gì bất ngờ, bởi vì dựa vào những biểu hiện trước đó của nàng ta, hắn đã đoán được trước rồi.

Bình Luận (0)
Comment