Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 348 - Chương 348: Hoang Ngôn

Chương 348: Hoang ngôn Chương 348: Hoang ngôn

*Hoang ngôn (谎言): nói dối, lừa gạt.

Chỉ là hắn không đoán được năng lực hoang ngôn cần nói dối người khác để gia tăng sức mạnh.

Hắn vẫn nghĩ rằng nói dối là do không trọn vẹn về mặt tinh thần của Hắc Cát Cát, cũng giống như Triệu Hạo háo sắc.

Thì ra nàng ta luôn nói dối là vì để tích lũy sức mạnh hoang ngôn.

“Ta mạnh lên nhờ nói dối, nhưng cũng vì nói dối mà dần dần đánh mất bản ngã của mình, ta lừa dối quá nhiều người, đôi khi còn lừa cả bản thân mình, cho tới khi ta quên mình là ai, Hắc Cát Cát chỉ là một trong vô số cái tên của ta, thậm chí ta còn không biết ngoại hình của mình lúc này có phải là mình của ban đầu hay không.”

Hắc Cát Cát nói đến đây vẻ mặt đầy sự cô đơn, đôi môi nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Ngươi cảm thấy rất khó hiểu đúng không, tại sao lừa người khác lại quên tên và ngoại hình của mình, bởi vì ta lừa quá nhiều người, cũng bị người ta phát hiện rất nhiều lần nên đắc tội với rất nhiều người, vậy nên ta buộc phải thay đổi ngoại hình, ta buộc phải lừa dối chính mình, hoàn toàn quên đi tên và ngoại hình ban đầu của mình mới có thể tránh khỏi truy sát.

Năng lực của ngự linh sư rất phong phú đa dạng, người có năng lực phát hiện ngụy trang không ít, thậm chí ngay cả máy linh tính phát hiện nói dối cũng có thể kiểm tra ra được, chỉ có lừa bản thân mình hoàn toàn thì lời nói dối mới trở thành sự thật và không bị người khác phát hiện ra.

Hơn nữa ta đã gặp được loại quỷ ý thức, nó có thể xoá đi nhân cách của một người, vì mạng sống ta buộc phải thuê dệt lên vô số nhân cách khác nhau để chết thay.

Con quỷ đó xóa nhân cách của ta rất nhiều lần, mặc dù cuối cùng ta vẫn sống sót nhưng nhân cách hiện tại có phải là nhân cách ban đầu hay không chính ta cũng kkông biết.

Có lẽ bản thân ta thật sự đã chết rồi, hiện tại ta chỉ là cái xác, sống dựa vào vô số lời nói dối.”

Dứt lời, Hắc Cát Cát nở nụ cười bi thương, kết hợp với gương mặt xinh đẹp như không có thật kia khiến người khác cảm thấy rất thê lương, cần được yêu thương bảo vệ.

Bỗng Phương Hưu bình tĩnh nói: “Vậy nên có khả năng ngươi là con trai?”

Nụ cười bi thương của Hắc Cát Cát lập tức cứng lại, sững người, khoé miệng giật giật, cảm xúc đang ấp ủ bỗng tan biến hết.

“Con gái! Từ trước đến nay ta vẫn là con gái! Mặc dù ta liên tục lừa dối bản thân, suốt ngày nói dối, nhưng riêng chuyện giới tính ta luôn nói thật! Đây là ranh giới cuối cùng của ta!” Hắc Cát Cát tức giận nói.

Nếu không phải đang bị đất chôn chặt, có lẽ nàng ta thật sự mở ra để chứng minh cho Phương Hưu thấy.

“Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì! Ta thật sự là con gái! Hơn nữa còn là một cô gái rất xinh đẹp!”

“Ử.” Phương Hưu nhẹ nhàng ừ một cái.

Nhưng trong mắt Hắc Cát Cát thì thái độ của Phương Hưu là không tin lời nàng ta nói.

Nàng ta tức đến nỗi thở hổn hển, dường như muốn giải thích nhưng lúc này đất đã vùi kín cổ của nàng ta, hơn nữa càng ngày càng dâng cao.

Ánh mắt nàng ta hiện lên sự bối rối, vội vàng nói: “Phương Hưu! Nhớ kỹ tên của ta! Mặc dù chúng ta đều sẽ chết nhưng ta vẫn hy vọng trong giây phút cuối cùng của cuộc đời ngươi vẫn nhớ tên của ta, dù chỉ là một thoáng cũng được.

Nếu như ngươi may mắn không chết thì hãy lấy tên ta…”

Đến đây bỗng không nghe thấy giọng của Hắc Cát Cát nữa, bởi vì đất mộ đã dâng lên qua miệng nàng ta, tiếp theo là mũi, mắt, đỉnh đầu…

Một lát sau, Hắc Cát Cát hoàn toàn bị vùi lấp, hoá thành một ngôi mộ, mà trước ngôi mộ bỗng xuất hiện một tấm bia.

Phương Hưu bĩnh tĩnh đọc liếc qua bia mộ.

Trên đó viết: Mộ của Tiêu Sơ Hạ.

Sơ Hạ?

Tiêu Sơ Hạ.

Thì ra tên thật của Hắc Cát Cát là Tiêu Sơ Hạ.

Phương Hưu chỉ nhìn lướt qua sau đó liền dời mắt, bắt đầu quan sát nghĩa trang.

Lúc này đất mộ trên người hắn đã lan đến ngực.

Hắn đã quan sát rất lâu nhưng vẫn không tìm ra bất cứ cách nào để phá giải.

Đây đơn giản là bị áp chế về sức mạnh, thực lực không đủ mạnh thì chỉ có thể bị phần đất mộ chôn sống.

Xem ra dựa vào thực lực hiện tại của mình vốn không thể nào tiến vào táng địa.

Nghĩ đến đây Phương Hưu lập tức từ bỏ chống cự, thu hồi lại mặt nạ để cho phần đất mộ tự do vùi lấp bản thân.

Mất đi sự chống trả của năng lực quỷ dị, phần đất mộ nhanh chóng lan ra, chỉ một lát sau chỗ Phương Hưu đứng liền biến thành một ngôi mộ.

Cũng giống với những người khác trước ngôi mộ bỗng xuất hiện một tấm bia, nhưng người bị chôn sống là Phương Hưu lại không hề có tên trên bia mộ.

Sau khi bị chôn sống, cảm giác đầu tiên mà Phương Hưu cảm nhận được đó là ngạt thở, tiếp theo đó là sự vô lực.

Cả người đều bị mất hết sức lực, ý thức cũng dần dần bị tan ra, rồi từ từ không cảm giác được sự tồn tại của cơ thể, sau đó ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ…

Bình Luận (0)
Comment