Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 363 - Chương 363: Kiếm Vực Vô Tận Phương Mạc Ly, Chúng Sinh Bình Đẳng Tiêu Chấn Hoa (1)

Chương 363: Kiếm vực vô tận Phương Mạc Ly, chúng sinh bình đẳng Tiêu Chấn Hoa (1) Chương 363: Kiếm vực vô tận Phương Mạc Ly, chúng sinh bình đẳng Tiêu Chấn Hoa (1)

Hắn ta thấy hôm nay chỉ có hai kết quả, một là Phương Hưu thà chết cũng không theo, sau đó bị bản thân lợi dụng quỷ dị thu nguyên sơ về, đến lúc đó cho người thay thế Phương Hưu lên nhận giải rồi giết cục trưởng.

Mặc dù thế thân có nguy cơ bị nhận ra nhưng cũng chỉ có thể làm thế.

Kết quả khác là Phương Hưu trực tiếp nghe theo, sau khi uy hiếp, hắn giao nguyên sơ ra rồi đồng ý hợp tác.

Bây giờ thì hay rồi, Phương Hưu trực tiếp đồng ý hợp tác bằng thái độ thà chết cũng không phục.

Kết quả buồn cười thế này, dù cho Ngôn Trường Thọ mọc ra hai cái đầu cũng chẳng thể nghĩ thông.

“Phương Hưu, ngươi có biết khi ngươi nhỏ máu lên đó, từ nay trở đi, mạng của ngươi...”

“Ngươi có thể sửa cái tật thích nói lời thừa thãi đi không? Bây giờ nên thảo luận vấn đề nhỏ máu sao? Ta đang đàm phán hợp tác với ngươi đấy, hiểu chưa hả?”

Phương Hưu càng lúc càng mất kiên nhẫn, hắn càng ngày càng ghét Ngôn Trường Thọ này, nguyên sơ đưa rồi, máu cũng nhỏ rồi, thành ý đều bày tỏ hết rồi, thế mà còn không đàm phán hợp tác đi?

“Không được ngắt lời ta!!” Ngôn Trường Thọ giận dữ gào lên.

Lần này hắn ta thực sự tức điên lên rồi, hắn ta trực tiếp phát động sức mạnh trong tấm da dê.

Chỉ thấy trên tấm da dê lóe lên ánh sáng đen, trực tiếp bắn vào cơ thể Phương Hưu.

“Không phải ngươi thích ngắt lời người khác lắm sao? Bây giờ ta cho ngươi nếm thử cảm giác mạng sống bị người ta khống chế, yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ để ngươi cảm nhận nỗi đâu bị vạn con kiến gặm nhấm trái tim.”

Ánh sáng đen tiến vào cơ thể Phương Hưu như hàng vạn con kiến, điên cuồng cắn trái tim hắn.

Đương nhiên trái tim hắn không bị thương, ánh sáng đen chỉ mô phỏng cảm giác đau đớn như bị vạn con kiến cắn tim thôi, rõ ràng, đây là một loại thủ đoạn Ngôn Trường Thọ dùng để khống chế cấp dưới.

Sau đó... sức mạnh thống khố ẩn trong linh tính của Phương Hưu bắt đầu tăng trưởng.

Bởi vì đau đớn đã bị hắn hấp thụ.

Nói ra thì từ xưa đến nay, hắn ta còn chưa bị hàng vạn con kiến cắn chết bao giờ, hôm nay vừa lúc gom góp được một loại thống khổ độc đáo.

Ngôn Trường Thọ nở nụ cười hung tợn rồi nhìn Phương Hưu.

Mà Phương Hưu vẫn bình tĩnh như cũ.

Bốn mắt nhìn nhau, thời gian trôi qua từng giây, từng phút.

Một giây, hai giây, ba giây...

Nụ cười trên mặt Ngôn Trường Thọ đông cứng lại, cuối cùng dần dần biến mất.

Ngươi... Không đau à?”

Ngôn Trường Thọ ngừng cười, hắn ta nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phương Hưu, cuối cùng cũng hỏi ra mấy chữ.

“Ta phải đau sao?”

Một câu hỏi ngược lại làm Ngôn Trường Thọ nghẹn lời suýt chết.

“Không thể nào! Sao ngươi có thể không đau? Sao ngươi lại không đau?” Ngôn Trường Thọ tức suýt tắc thở không khỏi tăng lên sức mạnh của lời nguyền.

Sau đó... sức mạnh thống khổ trong cơ thể Phương Hưu tăng càng nhanh hơn.

Thấy Ngôn Trường Thọ sắp phát điên, vì để đào ra kế hoạch, Phương Hưu quyết định cho hắn ta một nấc thang bước xuống.

“Thu lại trò đùa nực cười của ngươi đi, ta trời sinh khiếm khuyết tình cảm, không có bất kỳ cảm xúc gì, đương nhiên cũng không cảm nhận được sợ hãi và đau đớn.”

Biểu cảm điên cuồng của Ngôn Trường Thọ trở nên đờ đẫn, khiếm khuyết cảm xúc? Không cảm nhận được đau đớn?

Hắn ta liên tưởng tới biểu hiện đồng ý hợp tác với thái độ chết cũng không khuất phục trước đó, hình như đối phương nói cũng có lý.

Giải thích hợp lý rồi, tại sao rõ ràng Phương Hưu chân thành nhưng giọng điệu lại chẳng hề sợ hãi mà ngược lại cực kỳ khinh miệt, hóa ra người ta khiếm khuyết cảm xúc, vốn chẳng biết sợ hãi là gì.

Hóa ra không phải cố ý đùa bớn ta nhưng tại sao ta vẫn giận thế nhỉ!

Phù!

Ngôn Trường Thọ thở dài một hơi, chậm rãi làm tâm trạng bình ổn lại.

“Nếu ngươi đã khiếm khuyết cảm xúc, không biết sợ hãi với thống khổ, vậy tại sao còn giao mặt nạ nguyên sơ ra, rồi còn lựa chọn hợp tác với ta nữa? Theo lý mà nói, người giống như ngươi phải không bị uy hiếp mới đúng chứ.”

Nói xong hắn ta nhìn Phương Hưu chằm chằm, giống như muốn nhìn ra manh mối gì đó.

Phương Hưu thích là có thể bịa ra mấy chục lý do cho cái vấn đề đơn giản này.

“CHắc là ngươi đã biết rõ ta có quan hệ hợp tác với tổ chức Poker, đây cũng là lý do trước đó ngươi phái người ám sát ta không thành, dù sao thì, bất kể là ở phe thế lực nào thì năng lực tiên tri này cũng cực kỳ đáng được tranh giành.”

Ngôn Trường Thọ gật đầu như đã hiểu, đây cũng là nguyên nhân tại sao có được mặt nạ nguyên sơ rồi mà hắn ta vẫn không giết Phương Hưu, không chỉ đơn giản vì để Phương Hưu đi giết bộ trưởng tổng bộ, phần lớn là hắn ta muốn lợi dụng năng lực tiên tri này.

“Poker lợi dụng năng lực của ta, ta cũng muốn lợi dụng năng lực của họ để giúp bản thân hoàn thành việc biến thành quỷ dị, nói đến cùng quỷ dị có khát vọng giết chóc, có cảm xúc tiêu cực, mà ta làm người lại không có chút cảm xúc nào, mặc dù ta đã quen nhưng có đôi lúc ta cũng khao khát được trải nghiệm cảm xúc của nhân loại.”

“Ngưi biến thành quỷ dị là vì muốn trải nghiệm cảm xúc của nhân loại?” Lúc này sắc mặt Ngôn Trường Thọ muốn bao nhiêu kinh ngạc thì có bấy nhiêu kinh ngạc.

“Ngươi có muốn nghe lại xem bản thân đang nói gì không?”

Phương Hưu bình tĩnh nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Ngươi không hiểu, ta không trách ngươi nhưng ngươi có cảm xúc, không xứng để chất vấn ta.”

Ngôn Trường Thọ đen mặt, sát ý trong lòng ngo ngoe rục rịch, từ lâu hắn ta đã không còn là người, trong lòng chất chứa toàn cảm xúc tiêu cực, nếu như đổi thành người bình thường dám nói với hắn ta như thế, hắn ta đã giết chết lâu rồi.

Nhưng Phương Hưu không giống vậy, hắn còn giá trị lợi dụng.

Mà Phương Hưu vốn chẳng hề sợ hãi, hắn không biết thống khổ, tương đương với mọi sự uy hiếp đều vô dụng.

“Được, được lắm, nếu ngươi đã muốn biến thành quỷ dị, vậy tại sao lại giao mặt nạ nguyên sơ ra? Sở hữu mặt nạ nguyên sơ, chỉ cần ngươi chậm rãi dung hòa vào đó, ngươi có thể hoàn mỹ biến thành quỷ dị.”

Phương Hưu nhìn Ngôn Trường Thọ như nhìn thằng ngu.

Ngôn Trường Thọ trông mà giận ngút trời.

“Không phải ngươi bảo ta đưa ra à?”

“Đậu mé... phù...” Ngôn Trường Thọ cố gắng nén giận: “Không phải ngươi không có cảm xúc sao, tại sao lại sợ ta uy hiếp? Ta bảo ngươi giao thì ngươi giao luôn à?”

“Không sợ chết với không muốn chết là hai khái niệm, hy vọng biến thành quỷ dị ngay trước mắt, sao ta lại đi chọn cái chết? Mục đích của ngươi với Poker không phải là biến toàn dân thành quỷ dị sao? Nếu đã như thế, ta cứ đợi là được rồi, chuyện này có vấn đề gì à?”

Giọng điệu chắc chắn của Phương Hưu khiến Ngôn Trường Thọ cạn lời, bởi vì hắn ta phát hiện ra hình như đối phương nói rất có lý.

Sắc mặt hắn ta hết xanh rồi lại trắng, im lặng một lúc lâu, cuối cùng hắn ta mới nhả ra ba chữ: “Không sao cả.”

Nói ba chữ đố xong, Ngôn Trường Thọ đã hoàn toàn không muốn trò chuyện với Phương Hưu nữa, bởi vì hắn ta sắp không đè nén được sức mạnh quỷ dị trong cơ thể rồi, hắn ta cảm thấy nếu còn nói nữa, e rằng bản thân sẽ không nhịn được mà ra tay, nhưng vì kế hoạch, hắn lại không thể ra tay.

Vì thế hắn tính nói ngắn gọn, mau chóng bàn giao nhiệm vụ rồi để Phương Hưu cút xéo.

Phù!

Ngôn Trường Thọ lại thở dài mọt hơi, cố gắng đè lại sát ý điên cuồng, hắn vội đi vào chủ đề chính: “Phương Hưu, nếu mục đích của chúng ta là một, vậy ta cũng không nói nhiều lời thừa thãi nữa, nhiệm vụ của ngưi là vào tối mai, lúc bộ trưởng tổng bộ phát linh khí để khen thưởng ngươi, ngươi phải dùng dao phẫu thuật của mình giết chết hắn ta.”

“Đơn giản vậy thôi sao?”

“Ám sát cao cấp nhất luôn là dùng thủ đoạn đơn giản nhất, năm đó chẳng phải Kinh Kha cũng dùng bản đồ bọc chủy thủ để ám sát Tần Thủy Hoàng đấy sao?”

“Ừm, sau đó thất bại.”

“Vì thế ta không bảo ngươi cầm theo bản đồ.”

Cuộc trò chuyện giữa hai người lại lần nữa rơi vào bế tắc.

Một lát sau, Phương Hưu phá vỡ cảnh tượng ngại ngùng này.

“Linh khí là gì?”

Nhắc tới hai chữ linh khí, trong mắt Ngôn Trường Thọ lóe lên sự tham lam, hắn ta không khỏi đưa đầu lưỡi như rắn độc ra, liếm khóe môi.

“Linh khí chính là quỷ khí được lưu truyền lại từ thời cổ đại.”

Phương Hưu hơi động lòng, quỷ khí lưu truyền từ thời cổ đại sao? Thời đại Châu Thanh Phong kết thúc? Hay là còn sớm hơn?”

“Quỷ khí lưu truyền từ thời cổ đại vẫn là quỷ khí, tại sao lại phải đổi tên?”

Ngôn Trường Thọ lập tức lắc đầu: “Bản chất của linh khí và quỷ khí không giống nhau, dùng quỷ khí nhiều sẽ vấy bẩn tâm linh của ngự linh sư, có thể nói nó không phù hợp với nhân loại nhưng linh khí thì khác, nó thiên về sở hữu sức mạnh quỷ dị nhưng ít khi làm ô nhiễm tâm linh.

Nói cách khác, quỷ khí thích hợp cho quỷ dị dùng mà linh khí lại thích hợp cho nhân loại sử dụng.”

Nghe đến đây, Phương Hưu lập tức mất đi hứng thú với linh khí, vũ khí không thể làm ô nhiễm tâm linh thì không phải vũ khí tốt.

Ngôn Trường Thọ hơi than thở: “Cũng không biết rốt cuộc ngự linh sư ngày trước sở hữu thủ đoạn cao siêu bậc nào mà lại có thể tạo ra vũ khí mạnh như linh khí.”

Mạnh sao?

Cái này lại làm Phương Hưu hứng thú trở lại, nghe ý của Ngôn Trường Thọ, hình như sức mạnh của linh khí này không tầm thường, nó lại có thể khiến một ngự linh sư tứ giai lộ ra vẻ mặt thế này.

“Linh khí mạnh thế nào?”

“Linh khí giống như quỷ khí, có cái mạnh, có cái yếu, linh khí yếu một chút thì chẳng khác quỷ khí bình thường là bao, chẳng qua là không làm ô nhiễm tâm linh mà thôi.

Nhưng những linh khí mạnh mẽ thì đúng là mạnh vượt qua tưởng tượng.

Phương Hưu, ngươi có biết tại sao rõ ràng ta và tổ chức Poker đều rất mạnh nhưng vẫn phải dùng thủ đoạn ám sát không?”

“Bởi vì linh khí?”

“Không sai, ngoại trừ ta ra, tổng bộ còn bốn đại đội trưởng nữa, chúng đều là ngự linh sư tứ giai nhưng ba người trong đó ta không thèm đặt vào mắt, chỉ có duy nhất một người khiến ta vô cùng dè chừng.

Không chỉ ta, đến cả tổ chức Poker cũng thế.

Người này tên là Phương Mạc Ly, bởi vì năng lực của hắn ta liên quan đến kiếm, là ngự linh sư số một châu Á, đội trưởng của tiểu đội Kiếm Phong, thực lực của Phương Mạc Ly này mạnh nhưng cũng chỉ nằm trong tứ giai, chưa đến mức khiến ta e dè, thứ thực sự khiến ta phải kiêng dè là thanh kiếm trong tay hắn ta!

Kiếm của hắn ta tên Hiên Viên, là linh khí được truyền lại từ thời thượng cổ, nghe nói không ai nhìn thấy kiếm rời vỏ vì những kẻ nhìn thấy đề chết cả rồi.”

Hiên Viên kiếm?

Phương Hưu lập tức liên tưởng tới thanh thần kiếm trong truyền thuyết thần thoại, nếu Thao Thiết cũng tồn tại, vậy thì Hiên Viên kiếm tồn tại cũng chẳng phải điều lạ.

“Phương Hưu, ngươi từng giải quyết chuyện quỷ dị cấp S, chắc hẳn cũng hiểu rõ sự đáng sợ của quỷ dị cấp S, nhưng ngươi chỉ giải quyết một quỷ dị cấp S còn chưa trưởng thành mà thôi, còn Phương Mạc Ly từng một người một kiếm, tự mình giải quyết quỷ dị cấp S đã trưởng thành.” Nói đến đây, trong giọng điệu của Ngôn Trường Thọ mang theo sự kiêng dè sâu sắc.

Quỷ dị cấp S hoàn toàn trưởng thành sao?

Nghe thấy tin tức này, Phương Hưu cũng không khỏi kinh ngạc, là người đối phó với mộng yểm, hắn hiểu rõ mộng yểm rất khó giải quyết.

Lúc đó mộng yểm còn chưa có được cơ thể hoàn chỉnh, một khi hoàn toàn trưởng thành, nó có thể dễ dàng hủy diệt một quốc gia.

Nhưng bây giờ nghe nói có người có thể tự mình giải quyết quỷ dị như thế, tin tức này thực sự khiến người ta kinh ngạc.

Mà Phương Mạc Ly không phải ngũ giai, hắn ta mới chỉ tứ giai thôi, từ đó có thể thấy Hiên Viên kiếm mạnh nhường nào, cũng khó trách, Ngôn Trường Thọ và tổ chức Poker lại dè chừng hắn ta như thế.

Bình Luận (0)
Comment