“Quả nhiên Phương tiên sinh rất dứt khoát, nếu đã giao mặt nạ ra rồi, vậy thì chỉ còn chuyện cuối cùng, Phương tiên sinh tự sát đi.”
Nói xong, xúc tu đỏ tươi của Ngôn Trường Thọ lại thò ra khỏi tay áo, giương nanh múa vuốt lao về phía Phương Hưu giống như lập tức đâm xuyên vô số lỗ trên cơ thể hắn.
Thế nhưng đối mặt với những xúc tu dữ tợn kia, Phương Hưu vẫn làm gì không thấy, vẻ mặt hắn chẳng hề thay đổi.
Khi những xúc tu định giết hắn ta, chúng đột nhiên dừng lại.
Đằng sau xúc tu, tiếng nói kinh ngạc của Ngôn Trường Thọ truyền tới: “Ngươi không sợ chết sao?”
“Ngươi nói nhảm nhiều nhật đấy.”
Sắc mặt Ngôn Trường Thọ lập tức lóe lên sự giận dữ nhưng sau đó hắn ta lại cười khẽ, chậm rãi thu tất cả xúc tu về.
“Phương tiên sinh, ngươi đúng là người kỳ quặc nhất mà ta từng gặp, ta càng ngày càng hứng thú với ngươi rồi.”
“Ồ, vậy sao? Ta lại cảm thấy ngươi càng ngày càng nhàm chán.”
“Ha ha ha... Quả nhiên Phương tiên sinh là một người kỳ lạ, ta quyết định cho ngươi một cơ hội, một cơ hội có thể giữ lại mạng, chỉ cần ngươi...”
“Ngươi là cái thá gì? Ngươi cũng xứng cho ta cơ hội sao?”
Phương Hưu bình tĩnh nói khiếp cho lửa giận của Ngôn Trường Thọ bốc lên cao, trong mắt hừng hực sát khí.
Dưới sát khí như thế, Ngôn Trường Thọ không duy trì được hình dáng con người nữa, cả nửa người bên phải đột nhiên bành trướng, hóa thành vô số cục u và xúc tu dữ tợn, thậm chí nửa mặt hắn ta cũng biến mất không thấy đâu nữa, máu thịt mơ hồ, mà trong máu thịt còn lúc nhúc toàn nhãn cầu trắng đen rõ ràng.
Dáng vẻ tởm lợm như thế, dù cho ngự linh sư nhìn thấy cũng cảm thấy sợ hãi thế nhưng hắn ta chỉ đổi lại được nụ cười nhạo báng của Phương Hưu.
“Đến cả hình người cũng không duy trì được sao? Đúng là xấu xí.”
“Ha ha ha ha...” Ngôn Trường Thọ tức đến bật cười, miệng không ngừng phát ra tiếng cười dữ tợn không giống con người.
“Phương Hưu, không ai có thể từ chối cơ hội ta ban, bây giờ trước mắt ngươi chỉ có hai con đường, một là hợp tác với ta, đợi cục trưởng tổng bộ tặng quà khen thưởng ngươi thì giết hắn ta, hoặc là...”
Hắn ta còn chưa nói hết lời uy hiếp, Phương Hưu đã ngắt lời lần nữa.
“Ta chọn cái đầu.”
Ngôn Trường Thọ: “...”
Ngôn Trường Thọ thấy Phương Hưu đang đùa bỡn bản thân hắn ta.
Đầu tiên chưa cần uy hiếp đã trực tiếp giao mặt nạ nguyên sơ ra, thoạt nhìn khá có thành ý, ai biết sau đó hắn lại bắp đầu xỉ nhục mình, vẻ ngoài khá nóng nảy, kết quả bản thân vừa mới uy hiếp, hắn đã lập tức chọn hợp tác!?
Đây không phải đùa bỡn người ta thì là gì?
Đậu mé, rốt cuộc ngươi nóng tính hay muốn làm gì thì làm?
Thực ra Phương Hưu không nhàm chán đến thế, sở dĩ hắn làm vậy là vì Ngôn Trường Thọ đã nói ra một phần kế hoạch của hắn ta.
Lúc nhận thưởng, giết cục trưởng tổng bộ sao?
Nghe thấy tin tức quan trọng này, hắn lập tức thay đổi chủ ý, hắn muốn nghe toàn bộ kế hoạch của Ngôn Trường Thọ.
“Ta không nhàm chán đến mức ấy, nói xem muốn hợp tác thế nào, sau khi hợp tác, ta có lợi ích gì?”
Đối mặt với Ngôn Trường Thọ đang nổi giận, Phương Hưu vẫn trả lời hết sức tùy ý.
Hắn khiến Ngôn Trường Thọ lên không được mà xuống cũng không xong, nổi giận ư, người ta bàn chuyện hợp tác với ngươi cơ mà, không nổi giận à, trong lòng thực sự uất nghẹn.
Hắn ta giận đến đau ngực, trực tiếp ném tờ giấy da dê ra, bên rên viết đầy những văn tự như ma quỷ vẽ ra.
Chỉ nhìn kỹ thôi cũng khiến lòng người khó chịu, tim đánh trống ngực giống như ẩn chứa trong đó là sức mạnh quỷ dị gì đó.
Chỉ nghe thấy Ngôn Trường Thọ cười lạnh: “Chẳng phải ngươi muốn hợp tác sao? Vậy thì phải bày tỏ lòng thành chút đã, nhỏ máu của ngươi lên tấm da dê đi, trên đó có lời nguyền quỷ dị, chỉ cần ngươi...”
“Nhỏ xong rồi.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Ngôn Trường Thọ: “...”
Hắn ta đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu bản thân cạn lời rồi, hắn ta nhớ lần trước mình cạn lời là lúc Phương Hưu đồng ý hợp tác.
Mẹ kiếp, có để cho người khác nói xong không hả?!
Máu vừa nhỏ vào tờ giấy, mạng của ngươi sẽ do ta khống chế, ĐM, ngươi còn chưa biết rõ điều này đã dám nhỏ máu vào rồi sao!?
Bây giờ Ngôn Trường Thọ thực sự muốn bổ đầu Phương Hưu ra để xem xem rốt cuộc mạch não hắn trông như nào.
Rõ ràng hắn vừa giao nguyên sơ, vừa nhỏ máu, cực kỳ phối hợp nhưng tại sao hắn ta cứ thấy có vấn đề.
Ngươi nói hắn không có thành ý hợp tác ư, hắn đều làm theo tất cả yêu cầu ròi nhưng nếu ngươi nói hắn có thành ý thì thành ý đi đéo đâu rồi??
Tình cảnh lúc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ngôn Trường Thọ.