Lúc này Ngôn Trường Thọ mặc áo choàng đen được cắt may vừ vặn, tóc dài như mun che đi cái gáy, trong tay cầm dao nĩa, hắn ta đang không ngừng cắt miếng thịt còn đẫm máu trong đĩa.
Hắn ta ngồi cạnh chiếc bàn bằng gỗ gụ hình vuông, trên bàn bày đầy món ăn được làm thành hình dáng tinh tế từ những miếng thịt còn đẫm máu, lại còn được điểm xuyết thêm cánh hoa.
Giống như người đàn ông hoang dã tao nhã ăn thịt người.
Không sai, đúng là hắn ta ăn thịt người.
Phương Hưu – người bị ăn sống đến hơn trăm lần chỉ liếc mắt là nhìn ra.
“Đội trưởng Ngôn, Phương Hưu tới rồi.” Ôn Dương cung kính hành lễ.
Ngôn Trường Thọ không nhanh không chậm buông dao nĩa, rồi lại dùng chiếc khăn ăn trắng tinh lau khóe miệng còn vết máu, sau đó mới cười nói: “Phương tiên sinh, mời ngồi.”
Cảnh tượng ăn thịt người sống này, nếu là ngự linh sư bình thường, người đó sẽ không chấp nhận nổi nhưng Phương Hưu lại làm như không thấy, hắn trực tiếp ngồi lên ghế.
Hai người cách nhau chiếc bàn ăn dài hơn ba mét, từ xa nhìn nhau.
Ôn Dương hơi cúi người lui ra, sau đó đóng cửa lại.
“Phương tiên sinh, mời dùng bữa, không biết ngươi thích ăn gì, vì thế ta cố ý để người chuẩn bị mỗi thứ một ít, ở đây có nam có nữ, còn có cả thịt trẻ con tương đối mềm, đương nhiên, ta không chuẩn bị thịt người già, dù sao thì thịt người già dai quá, ta đoán ngươi không thích ăn.”
Ngôn Trường Thọ cười nói, nụ cười của hắn ta đầy ẩn ý, không lộ răng, từng cử động đều giống hệt quý tộc trong đám người tầng lớp thượng lưu.
“Trò hề vô vị.” Phương Hưu bình tĩnh nhìn Ngôn Trường Thọ chằm chằm, trong mắt không hề dao động.
Ngôn Trường Thọ không giận: “Phương tiên sinh, chúng ta là đồng loại, ngươi cũng không cần giấu diếm, dù sao thì... Quỷ dị đều muốn ăn người mà, không phải sao?
Ngươi sở hữu mặt nạ nguyên sơ, khát vọng ăn thịt người trong lòng đã bị kìm nén rất lâu rồi, hôm nay ngươi có thể ăn cho đã, ăn xong rồi thì lên đường bình an.
À, đúng rồi, suýt nữa quên mất, ngươi còn đeo còng tay, không tiện dùng bữa.”
Vừa mới dứt lời, chỉ thấy từ tay áo Ngôn Trường Thọ, một xúc tu mọc đầy cục thịt đỏ tươi thò ra khỏi tay áo, lao về phía hai mắt Phương Hưu như rắn độc.
Xoạt!
Xúc tu dừng lại trước mắt Phương Hưu chưa tới hai milimet.
Cảnh tượng hết sức kỳ dị, người bình thường đã né tránh từ lâu nhưng vẻ mặt Phương Hưu không hề thay đổi, thậm chí đến cả mắt cũng không chớp.
Sau đó xúc tu chuyển hướng, linh hoạt quấn trên còng tay trên tay Phương Hưu, bóp mạnh một cái, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch vang lên.
Chiếc còng tay làm bằng thép tâm linh bền không gì bằng cứ thế mà gãy ra.
Xoạt!
Xúc tu được thu về, rụt vào trong tay áo Ngôn Trường Thọ.
“Ta không biết có phải ngươi xem phim xã hội đen nhiều rồi không, thích dùng mấy thứ này để dọa dẫm người khác, nếu như không còn chuyện gì nữa thì ta đi đây.”
Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu mang theo mất kiên nhẫn, hắn rất phản cảm với hành vi lãng phí thời gian của Ngôn Trường Thọ.
Có lẽ Ngôn Trường Thọ muốn dọa người ta nhưng hắn đã nhìn thấy Thao Thiết, thấy thủ đoạn của đối phương xong, hắn chỉ cảm thấy nực cười.
Cực kỳ giống như dùng đồ chơi trẻ con để uy hiếp người lớn.
“Nếu Phương tiên sinh đã nóng ruột như thế, ta cũng đi thẳng vào vấn đề vậy, chắc hẳn ngươi đã biết rõ mục đích việc ta mời ngươi đến là để ngươi giao mặt nạ nguyên sơ ra.
Mặt nạ nguyên sơ ẩn trong tâm linh ngươi, trừ phi ngươi chủ động giao ra, nếu không ta khó mà lấy được.
Đương nhiên ta cũng chưa bao giờ mong Phương tiên sinh có thể phối hợp nên ta...”
Ngôn Trường Thọ mới nói được một nữa đã ngừng lại, hai mắt hắn ta không khỏi trừng lớn, cả người trực tiếp đờ cả ra.
Hắn ta nhìn Phương Hưu đặt mặt nạ nguyên sơ lên mặt bàn.
“Muốn sao? Sao không nói sớm?” Phương Hưu tiện tay ném ra, trực tiếp vứt mặt nạ nguyên sơ cho Ngôn Trường Thọ.
Ngôn Trường Thọ đón lấy theo bản năng, trong mắt xẹt qua sự khó tin, hắn ta cầm mặt nạ, tỉ mỉ đánh giá, kết quả, hắn ta kinh ngạc nhận ra, đây lại là mặt nạ nguyên sơ thực sự chứ không phải đồ dởm.
Bây giờ hắn ta không biết phải làm gì tiếp.
Hắn ta vốn định chuẩn bị quỷ dị có thể khống chế người khác để giành lấy mặt nạ, ai ngờ thế mà Phương Hưu lại tùy tiện giao mặt nạ ra như thế.
Không phải, lẽ nào thằng nhóc này không biết giao mặt nạ ra sẽ hoàn toàn mất đi tất cả át chủ bài, sẽ bị giết chết sao?
“Còn có chuyện gì nữa không?” Phương Hưu lạnh lùng hỏi.
Ngôn Trường Thọ ngẩn ra, sau đó hắn ta mới phản ứng lại được, hắn ta khôi phục lại dáng vẻ tạo nhã trước đó.