Có điều trước khi đi, tất cả mọi người đều nhìn tấm ga giường bị làm ướt kia, rồi bày ra vẻ mặt hiểu rõ.
Tiêu Sơ Hạ giận đen mặt, nàng ta cảm thấy sự trong sạch của mình mất sạch rồi.
Không bao lâu sau, toàn bộ tổng bộ đều biết nàng ta qua lại với Phương Hưu.
Ôn Dương lấy ra một bộ còng tay màu vàng sậm làm từ thép tâm linh, xin lỗi một tiếng: “Đắc tội rồi.”
Nói xong, hắn ta đeo còng tay vào tay Phương Hưu.
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phương Hưu cứ như vậy bị mang đi.
Lên xe, Ôn Dương vẫn tỏ vẻ áy náy.
“Phương tiên sinh tạm thời phải chịu ấm ức rồi, vừa nãy nhiều người, ta cũng không có cách khác, chỉ có thể đưa ngươi về điều tra trước, bằng không trước mặt bao người, thực sự không tiện thiên vị, nhưng mà ngươi yên tâm, sẽ không có vấn đề quá lớn đâu.”
Với công lao của ngươi, hơn nữa Tôn Đức Hoa còn chủ động tới cửa, phỏng chừng bên trên chỉ răn dạy đôi câu là cùng, cuối cùng đẩy cho Tôn Đức Hoa tội danh không khống chế được linh tính, việc này cũng không giải quyết được gì thêm nữa.”
Nhìn vẻ mặt áy náy của Ôn Dương, khóe miệng Phương Hưu lại nhếch lên một nụ cười khinh miệt.
"Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của ngươi rất tệ.”
"Phương Hưu, lời ngươi nói có ý gì?” Ôn Dương ngẩn ra, mặt hiện vẻ hoang mang.
Phương Hưu bình tĩnh nhìn đối phương diễn kịch, mặt tỏ vẻ chế nhạo.
“Từ lúc trong khách sạn, cố ý gọi tên ta, muốn để ta và Sở Phong nảy sinh xung đột, rồi lại sai khiến Tôn Đức Hoa đến khiêu khích đều do một tay ngươi sắp xếp, mục đích là muốn tìm lý do chính đáng đưa ta đi, xem ra, có vẻ đội Chấp Pháp do Ngôn Trường Thọ quản lý, vì thế các ngươi mới dùng thủ đoạn này.”
Sau khi bị Phương Hưu chỉ ra, ý cười dịu dàng trên mặt Ôn Dương dần biến mất.
Khóe miệng hắn ta nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Không hổ là người đàn ông giải quyết sự kiện quỷ dị cấp S, quả nhiên không giấu nổi ngươi, có điều nếu ngươi đã biết mục đích của bọn ta, tại sao lại còn theo bọn ta lên xe, chẳng lẽ cố tình tự sa mình vào bẫy sao?”
“Ồ? Ngươi có hiểu lầm gì đó phải không? Ngươi đánh giá bản thân mình cao như thế sao, chỉ dựa vào lũ rác rưởi các ngươi, sao ta không dám đi một chuyến?”
“Ha ha ha...” Ôn Dương đột nhiên cười lạnh: “Phương Hưu. Xem ra tiên tri của ngươi cũng không phải vạn năng, nếu như ngươi thực sự nhìn thấy tương lai, vậy ngươi nên biết khoảnh khắc đeo còng tay lên, ngươi đã thành miếng thịt nằm trên thớt rồi!”
Vừa mới dứt lời, cổ tay Phương Hưu đột nhiên đau nhói, hắn nhìn xuống, chỉ thấy trên còng tay có cơ quan, bên trong mọc ra một chiếc kim mảnh, tiêm một chất lỏng không biết tên vào trong cơ thể hắn.
Sau khi chất lỏng được tiêm hết vào, hắn bất ngờ cảm nhận được chút khác thường, hắn không thể điều động linh tính của bản thân, không chỉ có thể, đến cả sức mạnh quỷ dị cũng dần im lặng.
“Phương Hưu, cảm thấy chưa hả, đây là Ức Linh tề, chỉ một chút vậy thôi là đủ để ngươi làm người bình thường trong một tiếng, mà trong một tiếng này, ngươi có át chủ bài gì đều sẽ không thể gây ra được sóng gió.”
Đối mặt với Ôn Dương nắm chắc phần thắng, Phương Hưu thất vọng lắc đầu: “Lúc đầu ta còn có đôi chút mong chờ vào Ngôn Trường Thọ, có lẽ hắn ta có thể cho ta chút bất ngờ độc đáo nào khác, nhưng bây giờ nhìn thấy thủ đoạn của các ngươi, đúng là làm người ta thất vọng thật đấy.
Sử dụng âm mưu không đáng xấu hổ, xấu hổ là chỉ biết dùng âm mưu.”
“Hừ!” Ôn Dương hừ lạnh một tiếng: “Hy vọng đến lúc thấy Ngôn Trường Thọ rồi, ngươi vẫn còn đủ can đảm nói ra những lời này.”
Chưa qua bao lâu, chiếc xe lái đến một nơi giam giữ bí mật.
Phương Hưu không làm bất kỳ hành động quá khích nào, hắn chỉ nhàn nhã bước vào trong, dáng vẻ kia hoàn toàn không giống kẻ phạm tội mà giống như đi dạo trong hậu viện nhà mình.
Hắn nhanh chóng được đưa tới một phòng thẩm vấn, có điều, lạ lùng là hắn không bị thẩm vấn.
Mà có một người đàn ông trung niên mặt mũi bình thường đi vào.
Sau khi đi vào, hắn ta gật đầu với Ôn Dương rồi đi qua chỗ Phương Hưu.
Đợi khi tới cạnh Phương Hưu, người đàn ông kia đưa tay đặt lên vai hắn.
Cảnh tượng thần kỳ xuất hiện.
Chỉ thấy thân hình lẫn tướng mạo người đàn ông trung niên kia bắt đầu thay đổi, giống Phương Hưu như đúc.
Hai người như anh em sinh đôi, không, còn giống nhau hơn cả anh em sinh đôi, đây chính là sao chép lại.
Thấy cảnh tượng ấy, Phương Hưu cũng đoán được đại khái mục đích của đám người Ôn Dương.
Sau đó Phương Hưu do người đàn ông trung niên biến thành ngồi trong phòng thẩm vấn, tiếp nhận thẩm vấn.
Quá trình cực kỳ tiêu chuẩn, họ còn cố ý để hai người thẩm vấn tới, rồi lại thêm ghi hình, ghi chép.
Phương Hưu lại bị đưa lên xe.
Lần này chiếc xe lái tới một trang viên bí mật.
Trang viên này vô cùng rộng lớn, vị trí hẻo lánh, tường bao xung quanh trồng đầy cây cao, che đi tầm nhìn từ bên ngoài, thêm vào chút âm u.
Cuối cùng Phương Hưu cũng nhìn thấy Ngôn Trường Thọ đang dùng bữa ở phòng ăn trong trang viên.