Xoẹt!
Một ánh sáng bạc lóe lên.
Thân hình Phương Hưu giống như quỷ mị cầm dao phẫu thuật phóng tới.
Tôn Đức Hoa cười lạnh, hắn ta phát động Tử Chú, định cho Phương Hưu chút bài học.
Chỉ là, khi hắn ta điều khiển Tử Chú thì lại hoảng sợ phát hiện, Tử Chú tiến vào trong cơ thể Phương Hưu giống như đá chìm biển rộng, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
“Cái gì?!” Hắn ta sợ hãi.
“Điều này sao có thể…”
Lời còn chưa dứt, một con dao phẫu thuật sắc bén đâm thẳng vào cổ.
“A!!!”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, chấn động cả khách sạn.
Dần dần, Tôn Đức Hoa chết trong đau khổ vô tận.
Đương nhiên, căn cứ theo nguyên tắc không thể lãng phí, Phương Hưu trực tiếp phát động Thao Thiết, cắn nuốt linh tính trong cơ thể đối phương.
38%!
Thôn phệ Tôn Đức Hoa xong, linh tính của hắn bất thình lình đạt tới 38%, khoảng cách với tam giai càng ngày càng gần.
Lúc này, Tiêu Sơ Hạ chạy tới: “Hắn ta tới làm trò hề à? không phải nói ngươi trúng Tử Chú gì đó, từ nay về sau sinh tử do hắn ta khống chế sao?”
Phương Hưu không giải thích.
Kỳ thật năng lực của Tôn Đức Hoa vô cùng âm độc, đổi lại là ngự linh sư bình thường, một khi trúng Tử Chú sẽ chỉ có chết không có sống.
Nhưng bởi vì mông yểm tồn tại nên hắn không sợ loại công kích ý thức này, cái gọi là Tử Chú, trực tiếp bị hắn tiện tay nhốt bên trong mộng cảnh.
Chẳng mấy chốc tiếng còi báo động bên ngoài khách sạn vang lên.
Ngay sau đó chính là từng tiếng bước chân dồn dập.
Một đội binh sĩ súng ống đầy đủ vọt tới, nhìn thấy Tôn Đức Hải chết thảm trong phòng, sắc mặt từng người đều thay đổi, họ khẩn trương dùng súng chĩa vào Phương Hưu và Tiêu Sơ Hạ.
Các ngự linh sư khác cũng bị kinh động, nhao nhao đến xem xét.
“Ha! Người chết rồi!”
“Người chết hình như là quỷ chú Tôn Đức Hoa.”
“Thế mà hắn ta lại chết ở trong phòng nhà tiên tri Phương Hưu, chẳng lẽ Phương Hưu giết hắn?”
“Phương Hưu này thật đúng là ngang ngược, ỷ vào chính mình có công lớn, giải quyết sự kiện quỷ dị cấp S, lại dám giết người trong lúc huấn luyện?”
“Làm sao lại còn có nữ nhân? Chẳng lẽ là giết vì tình?”
“Mau truyền ra, Tôn Đức Hoa cắt ngang nhà tiên tri Phương Hưu và nữ tử yêu đương vụng trộm, bị sát hại chết thảm!”
Mọi người ngươi một lời ta một câu, thậm chí còn có nói đùa, hoàn toàn là hóng hớt không chê chuyện lớn.
Đối với ngự linh sư mà nói, người chết quá thường thấy, hoàn toàn chẳng tạo ra chút sóng gió nào.
Bọn họ chỉ muốn nhìn xem, nhà tiên tri Phương Hưu phạm tội, tổng bộ sẽ xử lý như thế nào.
Lúc này, Ôn Dương tới.
Hắn như thể ở ngay trong khách sạn, chưa đến ba phút đã chạy tới nơi xảy ra chuyện.
“Nhường đường một chút, tránh ra một chút!”
Ôn Dương đẩy đám người ra, tiến vào phòng, thấy Tôn Đức Hoa đã chết, hắn ta biến sắc.
“Phương tiên sinh, ngươi đây là…”
“Ta giết.”
Phương Hưu bình tĩnh thừa nhận hành động của mình.
Nhìn Ôn Dương nhanh chóng chạy tới như vậy, trong lòng hắn đã mơ hồ có suy đoán.
Ôn Dương thấy Phương Hưu thừa nhận, sắc mặt càng khó coi: “Phương tiên sinh, tổng bộ quy định rõ ràng, trong lúc huấn luyện tuyệt đối không được nội đấu, hơn nữa không được chết người, ngươi đi theo bọn ta một chuyến đi.
Tiêu Sơ Hạ lập tức đứng ra: “Tuy rằng người là Phương Hưu giết, nhưng đó là bởi vì Tôn Đức Hoa khiêu khích trước, hắn ta chết cũng đáng đời.”
Nhìn Tiêu Sơ Hạ đứng ra, Phương Hưu không thể không khen ngợi sự tinh ranh của cô gái này.
Vừa gạt chính mình ra ngoài, lại còn bảo vệ hắn.
Lúc này, đám người Dương Minh cũng nhao nhao đứng ra.
Đúng vậy đúng vậy, nào có người nửa đêm chạy đến phòng người khác, rõ ràng là vào nhà hành hung, Hưu ca chỉ phòng vệ chính đáng.”
“Chư vị, duyên cớ thế nào đội chấp pháp bọn ta điều tra rõ, nếu đúng như lời chư vị nói, vậy bọn ta tuyệt đối sẽ không làm khó Phương tiên sinh, dù sao Phương tiên sinh là công thần, tổng bộ nhất định sẽ cho chư vị một lời giải thích.”
“Bây giờ mời Phương tiên sinh đi theo bọn ta một chuyến, phối hợp điều tra.” Ôn Dương trầm giọng nói.
Phương Hưu bình tĩnh nhìn Ôn Dương, hắn đột nhiên hiểu được mục đích của hắn ta là đưa mình đi, xem ra hết thảy đều là một cái bẫy.
Như thế cũng tốt, có thể nhìn xem Ngôn Trường Thọ đang làm trò gì.
“Không sao, ta đi theo bọn họ một lát.” Phương Hưu nói với đám người Dương Minh.
Đám người Dương Minh nghe thế còn tưởng rằng Phương Hưu đã biết trước sẽ không có việc gì, cho nên ai cũng yên tâm, trở về tiếp tục ngủ, tóm lại là nghĩ rất thoáng.