Cảm xúc phẫn nộ kết hợp với rung động khi tìm lại tên cùng bộc phát ra.
Thậm chí Tiêu Sơ Hạ vừa khóc vừa cúi đầu rồi lắc, cố ý làm nước mắt nhỏ xuống giường và người Phương Hưu.
“Ta muốn làm ướt giường của ngươi! Làm giường của ngươi ướt hết, cho ngươi tức chết.”
Có lẽ ngay cả Tiêu Sơ Hạ mình cũng không có phát hiện, lúc này nàng, đã cởi bỏ toàn bộ ngụy trang trước mặt Phương Hưu, biểu hiện một mặt chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác.
Đúng lúc đó.
Cốc cốc cốc......
Cửa phòng Phương Hưu lại bị gõ vang.
Hắn nhướng mày, không ngờ đêm nay mình lại bận rộn như vậy.
Ngoài cửa hình như là một người xa lạ.
“Phương tiên sinh, đêm khuya tới thăm, xin thứ lỗi.”
“Cút.”
Ngoài cửa nhất thời im lặng.
Tiêu Sơ Hạ vốn đang gào khóc cũng vội vàng lau khô nước mắt, giấu hết cảm xúc của mình đi như lúc trước.
Chẳng qua không biết vì sao, khi nghe được chữ cút này lần nữa, nàng ta lại mơ hồ có chút vui mừng.
Có thể là bởi vì Phương Hưu không phải nhằm vào mình, mà là với ai cũng thế nên nàng ta mới cảm thấy vui vẻ.
Lạch cạch!
Cửa một lần nữa được mở ra.
Chỉ thấy một vị nam tử xấu xí mắt tam giác, mũi hướng lên trời, răng hô chậm rãi đi vào trong phòng.
Nhìn thấy Phương Hưu trên giường với Tiêu Sơ Hạ bên cạnh, cùng với giường bị làm ướt, trên mặt hắn ta lộ ra nụ cười hèn mọn.
Phương tiên sinh thật có nhã hứng.
Tiêu Sơ Hạ sửng sốt, lập tức nhìn về phía vết nước trên giường, nàng ta đỏ mặt.
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Đó không phải... Cái kia cái gì, là nước mắt!”
Nam tử xấu xí vừa nghe, nhất thời trên mặt lộ vẻ khâm phục, giơ ngón tay cái lên với Phương Hưu.
“Phương tiên sinh uy mãnh, bỉ nhân bội phục.”
Tiêu Sơ Hạ trực tiếp hiểu ra, sắc mặt càng hồng hơn, tức giận đến nói chuyện cũng ấp úng.
“Ngươi... Ngươi ngươi...”
“Không phải ta bảo ngươi cút sao?” Phương Hưu không để ý tới trò khôi hài này, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử xấu xí.
Nam tử xấu xí như không nghe thấy, hắn ta khẽ cười: “Tự giới thiệu một chút, bỉ nhân Tôn Đức Hoa, nghe danh nhà tiên tri Phương Hưu đã lâu nên đặc biệt tới bái phỏng.”
Phương Hưu chậm rãi đứng dậy, lấy dao giải phẫu ra: “Xem ra trước đó tra tấn Sở Phong vẫn là không đủ, luôn luôn có người tìm tới cửa hết lần này đến lần khác.”
“Phương tiên sinh, ta cũng không phải mặt hàng như Sở Phong, hôm nay đến là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, lần này ngươi giải quyết sự kiện quỷ dị cấp S, nghe nói tổng bộ muốn lấy ra một món linh khí coi như khen thưởng, ta đến là vì món linh khí kia.”
Hy vọng sau khi Phương tiên sinh lấy được linh khí, không keo kiệt, có thể tặng cho bỉ nhân, bỉ nhân sẽ vô cùng cảm kích.”
Linh khí?
Nghe danh từ xa lạ này, Phương Hưu không khỏi trầm ngâm suy nghĩ, chẳng lẽ đây là binh khí tổng bộ mới nghiên cứu chế tạo?
Lúc này, Tiêu Sơ Hạ châm biếm.
“Tặng cho? Mặt mũi ngươi to nhỉ!”
Tôn Đức Hoa nhìn thoáng qua Tiêu Sơ Hạ duyên dáng, tựa hồ nhớ tới cái gì, hắn ta lại nói: “Đúng rồi, còn có vị nữ sĩ này, hy vọng Phương tiên sinh cũng tặng ta luôn.”
Nói đến nước này, nếu Phương Hưu còn không phát hiện ra vấn đề, vậy thì chết nhiều lần như vậy là uổng phí rồi.
Rõ ràng Tôn Đức Hoa đang gây sự vô cớ.
Vậy mục đích của hắn ta là gì?
Phương Hưu biết rõ, đây là lần đầu tiên mình tới tổng bộ, người duy nhất hắn từng đắc tội chính là Ngôn Trường Thọ.
“Ngươi là người Ngôn Trường Thọ phái tới?”
Tôn Đức Hoa híp mắt lại, trầm giọng nói: “Ngươi đang nói đến người của tổng bộ, Ngôn…”
Hắn ta nói được một nửa, đột nhiên miệng ngoác ra, một tia sáng đen nhánh từ trong miệng bắn ra, lấy tốc độ cực nhanh phi về phía thân thể Phương Hưu.
Đánh lén bất ngờ không kịp đề phòng kiểu này, người bình thường rất khó phòng bị, nhưng trước mặt hắn ta là Hưu Phong.
Ngay khoảnh khắc ô quang bắn ra, Phương Hưu đã giơ tay định dùng dao phẫu thuật ngăn cản.
Nhưng mà, ô quang tựa như không có thực thể, trực tiếp xuyên qua dao phẫu thuật, đánh mạnh vào người.
Trực tiếp chui vào trong cơ thể, hơn nữa bên ngoài cơ thể không có bất kỳ vết thương nào.
Khi ô quang nhập vào cơ thể, Phương Hưu liền cảm giác được, đây là loại công kích ý thức!
Tôn Đức Hoa thấy mình thành công, khóe miệng lập tức lộ ra ý cười tỏ vẻ đã nắm chắc thắng lợi.
“Phương tiên sinh, đây là Tử Chú, một khi nó chui vào trong ý thức của ngươi, chỉ cần một suy nghĩ của ta là có thể xóa bỏ ý thức của ngươi, hiện tại ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, bất kể là linh khí, hay là vị nữ sĩ này, mong ngươi ngoan ngoãn tặng cho.
À đúng rồi, linh khí còn chưa tới tay, vậy tặng bỉ nhân vị nữ sĩ này trước đi.
Vị nữ sĩ này, chắc ngươi cũng không muốn Phương tiên sinh xảy ra chuyện đâu nhỉ?
Còn nữa, Phương tiên sinh cũng không cần rời đi, bỉ nhân thích có người xem”.
“Phương Hưu, ngươi không sao chứ? “Tiêu Sơ Hạ ân cần nói.
“Ha ha ha... vô dụng thôi, trúng Tử Chú của ta, từ nay về sau sinh tử do ta không do trời, Phương tiên sinh danh tiếng đang cao, cùng lắm cũng chỉ là một vị nhị giai ngự...”