Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 357 - Chương 357: Phương Tiên Sinh Uy Mãnh

Chương 357: Phương tiên sinh uy mãnh Chương 357: Phương tiên sinh uy mãnh

Phương Hưu: “......

Hắn không biết đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề, vì sao Tiêu Sơ Hạ có thể nói với mình những lời này?

Lời này không nên nói với Triệu Hạo sao?

“Yên tâm, ta không có hứng thú thể xác giả dối này của ngươi.”

Tiêu Sơ Hạ lập tức biến sắc: “Ngươi biết hết rồi”?

Phương Hưu gật gật đầu.

Lúc này Tiêu Sơ Hạ càng hiểu được sự khủng bố của việc biết trước tương lai, nàng ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc Phương Hưu nhìn thấy cái gì có liên quan đến tương lai của mình, ngay cả bí mật lớn nhất của mình hắn cũng biết rõ ràng.

Ở trước mặt Phương Hưu, nàng ta cảm giác tất cả lời nói dối mình bịa ra đều trở thành trò đùa, không có bất kỳ bí mật gì.

“Cái giá để ta nói ra tên của ngươi là ba năm làm việc cho ta.”

Tiêu Sơ Hạ đột nhiên biến sắc: “Ba năm? Một cái tên thôi mà ngươi ăn ta ba năm?”

“Ừ.” Phương Hưu bình tĩnh gật đầu.

Yêu cầu này được hắn suy nghĩ cẩn thận rồi, bởi vì năng lực của Tiêu Sơ Hạ có tác dụng rất lớn với hắn, ngay khi biết đến năng lực nói dối kia, trong đầu hắn mơ hồ có một ý nghĩ.

Một khi ý tưởng có thể được thực hiện, hắn sẽ thu được lợi ích không thể đo lường.

“Không được, tôi tuyệt đối không đồng ý, ai biết cái gọi là công việc của ngươi là làm gì? Lỡ đâu ngươi...”

“Ngươi họ Tiêu.”

Lời vừa nói ra, trái tim Tiêu Sơ Hạ giống như bị thứ gì đó đánh trúng, cả người giật mình.

Họ Tiêu này giống như có ma lực nào đó, làm cho nàng ta không khỏi rung động.

Bản năng mách bảo nàng ta, có thể nàng ta thực sự mang họ Tiêu, cái loại cảm giác quen thuộc này như hòa vào máu thịt.

“Tiêu gì nữa?” Nàng vội vàng hỏi.

Phương Hưu lại ngậm miệng không nói.

Sắc mặt Tiêu Sơ Hạ bắt đầu sầm lại, rối rắm một lát, nàng ta cắn răng nói: “Ngươi nói làm việc cho ngươi là làm gì? Nói trước đi, bán thân không được, vi phạm đạo nghĩa cũng không được, có nguy hiểm cũng không được.”

Lời của nàng ta phiên dịch lại chính là, cái này cũng không được, cái kia cũng không được.

“Yên tâm, chỉ muốn lợi dụng năng lực của ngươi mà thôi, ngươi cũng không cần lúc nào cũng chú ý thân thể của mình, ta không hứng thú với ngươi, chỉ hứng thú với năng lực của ngươi thôi.”

Nghe Phương Hưu nói như vậy, Tiêu Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút mất mát.

Ngay cả chính nàng ta cũng không biết đang mất mát cái gì.

Có lẽ bởi vì biểu hiện trước đó của Phương Hưu đã khiến nàng ta nảy sinh hứng thú, nàng ta cũng khát vọng như được người khác tin tưởng vô điều kiện như Phương Hưu.

Điều này dẫn đến việc nàng ta luôn chú ý tới Phương Hưu một cách thái quá.

Nhưng kết quả là, đối tượng nàng ta chú ý thái quá lại tuyệt không quan tâm mình, chỉ coi mình là người công cụ, cho nên mới mất mát.

Mặc dù trong lòng còn hơi mất mát, nhưng ngoài miệng nàng ta cũng không chịu chịu thua: “Hừ! Tốt nhất là như vậy, ta cũng chẳng có chút hứng thú nào với ngươi, chỉ hứng thú với năng lực của ngươi thôi, chúng ta coi như là làm theo nhu cầu, ngươi lợi dụng năng lực của ta, ta lợi dụng năng lực của ngươi.”

Vậy, giao dịch thành công.

“Ngươi không sợ ta lừa ngươi? Chờ sau khi ngươi nói cho ta biết tên, ta trực tiếp đổi ý?”

“Ngươi không dám.” Phương Hưu thản nhiên trả lời ba chữ này.

Tiêu Sơ Hạ nín thở, trong đầu bất giác hiện ra cảnh Sở Phong kêu la thảm thiết, nàng ta nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng.

“Ta không phải loại người nói không giữ lời, đã nói làm việc cho ngươi ba năm, thì sẽ làm việc ba năm, thêm một ngày cũng không được, giao dịch đã định, ngươi nói cho ta biết tên ta đi.”

Thấy Tiêu Sơ Hạ đồng ý, Phương Hưu không thừa nước đục thả câu nữa mà trực tiếp nói ra.

Sơ Hạ, tên ngươi là Tiêu Sơ Hạ.

Khi cái tên này phát ra từ miệng hắn, căn phòng im ắng.

Tiêu Sơ Hạ giật mình, nghe đến cái tên này xong nàng ta như bị dùng Định Thân thuật, cả người mất hồn mất vía, chẳng biết tại sao, sâu bên trong nàng ta có cảm giác kỳ lạ, đây chính là tên của nàng ta.

Miệng nàng ta không ngừng lẩm bẩm: “Sơ Hạ... Tiêu Sơ Hạ...... Thì ra ta tên là Tiêu Sơ Hạ!”

Sau đó, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta lộ ra dị sắc trước nay chưa từng có, cả người sáng lên như được sinh ra lần nữa, giống con rối gỗ được thổi hồn vào.

Nước mắt trong suốt bất giác chảy xuống, mặt nàng ta ướt đẫm.

“Hu hu... Tiêu Sơ Hạ, thì ra ta tên là Tiêu Sơ Hạ, thật dễ nghe...”

“Lui ra sau, nước mắt của ngươi làm ướt giường ta rồi.”

Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu giống như kỹ năng làm im lặng trong trò chơi, trực tiếp cắt đứt cảm xúc của Tiêu Sơ Hạ.

Tiêu Sơ Hạ: “...”

“Ngươi! Phương Hưu! Ngươi chính là tên khốn kiếp! A a... Ngươi làm ta tức chết... Hu hu hu...”

Nàng ta vừa mắng, vừa khóc lớn lên.

Bình Luận (0)
Comment