Tuy rằng nghe rất vô lý, nhưng đừng quên, bọn họ chính là ngự linh sư, mạch não của họ không giống với người thường.
Kỳ thật lần này Phương Hưu ra tay cũng là để dọa đám đám tép riu này, hắn cũng không có nhiều thời gian để mà lãng phí trên người vài đám rác rưởi.
Sau đó, Phương Hưu lại rút dao phẫu thuật ra.
Lúc này, dao giải phẫu vừa mới rời khỏi cơ thể, Sở Phong đã vọt ra ngoài, vừa lăn vừa bò vừa chạy, đầu cũng không dám quay lại chớ không cần nói đến buông lời tàn nhẫn.
Có vẻ hắn ta đã đau đến chết khiếp rồi.
Còn về báo thù? Hắn ta không có lá gan đấy, thậm chí hiện tại ngay cả dũng khí đối mặt Phương Hưu, hắn ta cũng không có.
Sau một màn khôi hài, Ôn Dương xua mọi người giải tán, cũng không xử phạt Phương Hưu mà chỉ dặn dò đơn giản hai câu, rồi rời đi.
Dựa vào trình độ coi trọng Phương Hưu của tổng bộ, loại tranh chấp không gây chết người này, cơ bản đều là mắt nhắm mắt mở, sẽ không dễ dàng xử phạt.
Huống chi người gây sự còn là người khác.
.......
.......
Đêm tối, Phương Hưu một mình nằm ở trên giường khách sạn, tiến vào mộng đẹp.
Mỗi khi đêm khuya, lúc người khác ngủ chính là thời khắc bận rộn của hắn.
Hắn tiến vào trong mộng Sở Phong trước.
Không hề ngoài ý muốn, Sở Phong đang gặp ác mộng, mơ thấy mình bị dao giải phẫu tra tấn.
Nhìn thấy một màn như vậy, Phương Hưu cũng thấy bớt việc, không cần bố trí sắp xếp, trực tiếp thu sợ hãi và thống khổ về là được.
Lần này sợ hãi và thống khổ thu được từ Sở Phong rất sung túc, khiến hắn vô cùng hài lòng, nên hắn quyết định lần sau lại tra tấn Sở Phong thêm lần nữa.
Sau đó hắn lại đi vào mộng các ngự linh sư khác, kết quả có vài ngự linh sư trực tiếp bừng tỉnh, tựa như có thủ đoạn chống lại việc bị xâm nhập vào mộng cảnh.
Phương Hưu cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao có thể tới huấn luyện đều là ngự linh sư nổi bật, chung quy sẽ có vài cường giả không tầm thường.
Đang lúc hắn ra sức thu hoạch.
Cốc cốc cốc......
Cửa phòng bị gõ vang.
Đằng!
Phương Hưu mở to hai mắt, giác quan mạnh mẽ giúp hắn biết ngoài cửa là ai.
Đúng là Tiêu Sơ Hạ.
“Hưu ca ca, ngươi ngủ chưa? Có thể cho ta vào không, ta vừa gặp ác mộng, bây giờ ngủ một mình, ta rất sợ hãi.”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói điềm đạm đáng yêu giống như tiểu thú bị thương nào đó của Tiêu Sơ Hạ.
Nhưng đối mặt với thỉnh cầu của Tiêu Sơ Hạ, Phương Hưu trả lời chỉ có một chữ.
“Cút.”
“Ngươi!” Tiêu Sơ Hạ ngoài cửa suýt nữa tức nổ phổi, ngực nàng ta phập phồng.
“Phương Hưu! Ngươi có biết thương hoa tiếc ngọc không thế, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như vào sinh ra tử, ngươi mau mở cửa ra, ta có việc tìm ngươi.”
Tiêu Sơ Hạ vốn định dùng mỹ nhân kế nhưng không ngờ Phương Hưu hoàn toàn không trúng chiêu, bất đắc dĩ nàng ta chỉ có thể đổi kế khác.
“Có việc để mai rồi nói.”
Ngoài cửa bỗng im phăng phắc.
Một lát sau, lạch cạch.
Cửa tự động mở ra, một bóng hình xinh đẹp nhân lúc trời tối lẻn vào.
Người đó chính là Tiêu Sơ Hạ, nàng ta có năng lực nói dối, muốn mở một cánh cửa là điều dễ dàng.
Nàng ta đi tới trước giường Phương Hưu, tức giận nhìn hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Này! Ngươi tỉnh lại đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Phương Hưu không thèm nhúc nhích.
“Không hỏi không đâu! Ta có thể trả tiền, ngươi muốn bao nhiêu linh tệ?”
Lúc này, Phương Hưu chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ tức giận đang bĩu đôi môi nhỏ xinh.
“Ta không cần linh tệ.”
Tiêu Sơ Hạ đột nhiên cảnh giác, nàng ta vội vàng khoanh tay lui về phía sau.
“Vậy ngươi muốn cái gì? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng đưa ra yêu cầu quá đáng, ta sẽ không đồng ý đâu.”
“Thu lại cái diễn xuất nực cười của ngươi lại đi, không có tác dụng với ta đâu.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Vẻ cảnh giác trên mặt Tiêu Sơ Hạ chậm rãi rút lui, nàng ta lạnh lùng nhìn Phương Hưu chăm chú.
“Quả nhiên không lừa được ngươi, nhà tiên tri Phương Hưu, ngươi đã biết trước tương lai, chắc hẳn cũng biết ý đồ của ta.”
Phương Hưu gật đầu: “Ngươi tới tìm ta, là vì muốn biết tên mình.”
Lời vừa nói ra, trong lòng Tiêu Sơ Hạ lập tức dậy sóng, thế nhưng mặt lại lạnh tanh không cảm xúc.
Quả nhiên hắn đã biết trước!
“Không sai, quả thật ta muốn biết tên của mình.”
Thực ra lần này cũng không phải Phương Hưu dự đoán tương lai, mà hắn tự đoán được, trước khi chết Tiêu Sơ Hạ nhớ mãi không quên tên của mình, đến đây vào giờ này, hơn phân nửa cũng là vì cái tên.
Rõ ràng nàng ta rất có chấp niệm với tên mình, muốn biết rốt cuộc mình là ai, muốn tìm về chính mình.
“Ta đã thấy tên ngươi trong tương lai.”
Hô hấp của Tiêu Sơ Hạ lập tức trở nên dồn dập, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ.
“Thật không? Mau nói cho ta biết, ta tên là gì?”
Phương Hưu trầm mặc không nói.
Tiêu Sơ Hạ nghiến răng: “Ngươi muốn gì? Nói trước đi, các loại yêu cầu như cái gì mà ngủ với ngươi một đêm, cho ngươi chơi một lần, làm một phát, giúp ngươi... Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”