Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ tản ra từ người đám quỷ dị xung quanh, sắc mặt Ngôn Trường Thọ càng thêm khó coi, hắn ta biết lần này bản thân tiêu rồi, sự tồn tại có thể triệu hồi quỷ dị từ thế giới bên kia chắc chắn không phải ngự linh sư nhị giai, chẳng trách Phương Hưu dám nhỏ máu lên tấm da dê, hóa ra thực lực của người ta mạnh tới mức không cần sợ lời nguyền.
Lúc này Ngôn Trường Thọ không lo được việc bạo lộ nữa, hắn ta đập mạnh tay lên bàn.
“Lĩnh vực mở ra! Quỷ môn quan!”
Rầm ầm ầm!
Mặt đất phía sau Ngôn Trường Thọ đột nhiên nứt ra, sau đó rung chuyển mãnh liệt giống như động đất.
Sau đó chỉ thấy một cánh cửa tối đen, bên trên khắc vô số ma quỷ hung ác dâng lên.
Cánh cửa đen kia như tòa nhà cao, tràn ngập cảm giác đè nén khiến người ta ngạt thở.
Rầm!
Một tiếng vang lớn nổ ra, quỷ môn quan được mở, hơi thở quỷ dị kinh khủng từ trong đó tràn ra, vô số quỷ dị xà trùng ồ ạt đổ ra giống như châu chấu di chuyển, trong chớp mắt, chúng ta lúc nhúc đầy không gian.
Thế nhưng quỷ dị xà trùng chỉ là món khai vị mà thôi, tiếp đó ở bên trong lại có một quỷ dị hình người bốc lửa xanh đi ra, hắn ta có ba đầu, quỷ dị biến dạng mọc ra ba cái đầu, hai tay là lưỡi dao trắng bệch như của bọ ngựa, quỷ dị khổng lồ da xanh, mặt xanh, mọc răng nanh,...
Cảnh tượng này khiến Phương Hưu càng thêm hưng phấn, hắn phát hiện ra Ngôn Trường Thọ đúng là món quà quỷ dị lớn.
Cuối cùng khi quỷ dị áp trục sắp ra sân, quỷ môn quan kia kịch liệt run rẩy vặn vẹo biến hình, giống như bị sức mạnh khổng lồ nào đó chèn ép đến sắp tan vỡ.
Quỷ dị còn chưa ra, hơi thở đáng sợ đã lan ra toàn trường.
Phương Hưu đang muốn nhìn xem quỷ dị cỡ nào sắp xuất hiện, hắn đột nhiên cảm thấy đau đớn, quay đầu lại, hắn nhìn thấy quỷ dị hư ảnh mà mình triệu hoán ra đứng sau lưng mình như u linh.
Nó mang theo sức mạnh cực kỳ ghê gớm, sau khi bị chiếm hữu, Phương Hưu chỉ cảm thấy cơ thể mình dần trở thành hư vô, bắt đầu tan biến.
Hắn thử dùng năng lực hấp thu thống khổ để phục hồi nhưng không tạo ra được dao động gì, dù sao hắn mới chỉ nhị giai, kể cả có năng lực nghịch thiên đi chăng nữa, hắn cũng phải có nền móng chống đỡ.
Thế là Phương Hưu chỉ có thể chậm rãi chết đi.
Cảnh tượng này khiến Ngôn Trường Thọ suýt nữa rớt cả tròng mắt ra ngoài, quỷ môn quan do hắn ta ra sức để duy trì không cẩn thật đóng sập lại.
Hắn ta không hiểu chuyện này là sao, sao thứ được triệu hồi ra lại đi giết chủ nhân?
Lẽ nào bị phản phệ? Nhưng vấn đề là người có thể triệu hồi quỷ dị từ thế giới bên kia lại dễ dàng bị phản phệ thế sao?
Sau khi Phương Hưu chết đi, thế giới chìm vào tăm tối, không gian bắt đầu sụp đổ.
“Phòng của các vị ở tầng tám, thang máy bên này, mời mọi người theo ta.” Trên mặt Ôn Dương nở nụ cười lịch sự, sau đó dẫn đường cho mọi người, còn ấn cả thang máy.
Phương Hưu tử vong trở về bình tĩnh quan sát bóng lưng Ôn Dương, khóe môi hắn ta nhếch lên nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy.
Chẳng mấy chốc đã tới tầng tám.
Tiếng quẹt thẻ quen thuộc vang lên.
Sắc mặt Ôn Dương thay đổi: “Các vị, đợi đã, ta... này Phương tiên sinh, ngươi đi đâu thế?”
Hắn ta còn chưa nói xong, Phương Hưu đã đi thẳng về phía quẹt thẻ.
Đám người Ôn Dương theo sát phía sau.
Phương Hưu nhanh chóng nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc.
Sở Phong cả người đầy máu đang dẫm lên quỷ thủ Ngô Hâm cười điên cuồng.
“Ha ha ha... Quỷ thủ Ngô Hâm danh tiếng như sấm đánh bên tai, không ngờ tới hôm nay lại... á!”
Sở Phong còn chưa dứt lời đã cảm thấy mông mình bị người ta đạp một phát, hắn ta trực tiếp ngã sấp mặt.
“Chết tiệt, kẻ nào đá ta!”
Phương Hưu bình tĩnh thu chân lại, sau đó đi thẳng về phía Sở Phong.
Sở Phong giận dữ nhìn qua, nở nụ cười hung tàn: “Thằng đàn bà này, thế mà lại dám đá ông Sở Phong nhà ngươi, xem ra ngươi chán sống rồi phải không.”
“Phương Hưu tiên sinh, ngươi làm gì thế? Tổng bộ có quy định, không được đánh nhau!” Ôn Dương sốt ruột nói.
Giống như lần trước, hai chữ Phương Hưu vừa phát ra giống như mang theo ma lực thần kỳ nào đó, trực tiếp khiến mọi người im lặng.
Sau đó mọi người đều gào thét, những ánh mắt mang theo đủ loại suy nghĩ tập trung lên người Phương Hưu.
Mà Phương Hưu chẳng ừ hử gì, hắn đi tới trước mặt Sở Phong.
Lúc này Sở Phong đã đứng lên khỏi mặt đất, hứng thú đánh giá Phương Hưu.
“Tiên tri Phương Hưu? Ha ha, đúng là nghe danh đã lâu, nếu như ta nhớ không lầm, đây chắc hẳn là lần đầu chúng ta gặp mặt, ta với ngươi không oán không thù, nhưng ngươi lại động ta với ta, hôm nay nếu ngươi không... A!!!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Chỉ thấy con dao phẫu thuật sắc bén đâm thẳng vào cổ Sở Phong.
Sắc mặt Sở Phong vặn vẹo, không ngừng gào lên, thậm chí cơ thể còn bắt đầu co giật, rồi dần dần ngã xuống đất.