“Ngươi... rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
Phương Hưu chậm rãi cúi người, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Chỉ là dạy cho ngươi một bài học từ trước thôi.”
“Từ trước?”
Vừa nói xong, không chỉ Sở Phong sửng sốt, đến cả những người hóng hớt xung quanh cũng sững sờ.
Chỉ có đám Dương Minh hiểu ra.
“Không sai, ta tiên tri thấy sau này ngươi sẽ gây phiền phức cho ta nên mới dạy dỗ trước thôi, để ngươi nhớ cho kỹ.”
Nói xong, Phương Hưu trực tiếp xoay dao phẫu thuật.
“A!!!”
Sở Phong đau đến cả người co giật, miệng sùi bọt trắng, không ngừng trợn trắng mắt.
Đám người hóng hớt thấy cảnh đó không khỏi run rẩy.
Bọn họ thấy những gì Phương Hưu làm thực sự quá ngang ngược.
Ngang ngược hết mức.
Đúng là được mở mang kiến thức, lại còn dạy dỗ trước cơ.
Mấy phút sau, Phương Hưu thả lỏng dao phẫu thuật, Sở Phong lại soạt một cái chạy vụt đi như lúc trước.
Lần này Phương Hưu để lại cho hắn ta nỗi sợ sâu đậm hơn lần trước, lần trước tốt xấu gì cũng là bản thân hắn ta khiêu khích xong mới bị dạy dỗ.
Lần này ngược lại, hắn ta chẳng làm gì, Phương Hưu trực tiếp mượn tội danh trong tương lai để phán tội ngay hiện tại.
Thực ra Phương Hưu không có thú vui ác ý như dày vò người khác, hắn chỉ muốn giảm bớt phiền toái thôi.
Dựa vào tính của Sở Phong, sớm muộn gì hắn ta cũng phải ăn một dao này, ăn muộn chi bằng ăn sớm hơn chút.
Trải qua khúc nhạc đệm của Sở Phong, ánh mắt Ôn Dương nhìn Phương Hưu thêm chút không chắc chắn.
Bởi vì hắn ta không xác định được Phương Hưu đã tiên tri được đến trình độ nào.
Năng lực của mỗi ngự linh sư đều không phải thứ có thể sử dụng tùy ý không giới hạn, vì thế Phương Hưu cũng không thể thỏa sức tiên tri.
Nhưng bây giờ Ôn Dương lo lắng, không biết hắn đã tiên tri được chuyện tối nay chưa.
Có điều dù lo lắng hơn nữa thì kế hoạch vẫn phải được thực hiện.
Chẳng mấy chốc Phương Hưu đã về phòng, hắn lặng lẽ đợi mọi chuyện xảy ra.
Thời gian chậm rãi trôi đi, đêm khuya dần buông xuống.
Sau đó vị khách đầu tiên xuất hiện.
“Hưu ca ca, ngươi...”
Lạch cạch.
Cửa mở ra rồi.
Tiêu Sơ Hạ bị dọa giật bắn mình, chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn lặng lẽ đứng bên cửa, người đó chính là Phương Hưu.
“Hưu ca ca, ngươi... ui da.”
Nàng ta còn chưa nói xong đã bị Phương Hưu trực tiếp kéo vào.
Hành động này làm Tiêu Sơ Hạ hoảng rồi.
Không phải chứ, bình thường Phương Hưu nhìn có vẻ lạnh lùng, thực tế lại là quỷ háo sắc sao?! Hỏng rồi!
“Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết...”
“Thu lại mấy ảo tưởng không thực tế trong đầu ngươi đi, muốn biết tên ngươi thì phải làm việc cho ta ba năm.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Tiêu Sơ Hạ lập tức ngớ người, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ khó mà tin được.
“Đến cả ta tìm ngươi để làm gì, ngươi cũng tiên tri được sao?!”
“Đừng phí lời, ba năm làm việc đổi lấy tên ngươi, yên tâm đi, ta chỉ lợi dụng năng lực của ngươi thôi.”
“Để ta cân nhắc đã.”
“Không cần lãng phí thời gian, ta đã nhìn thấy tương lai rồi, cân nhắc đến cùng, ngươi vẫn sẽ đồng ý thôi, vì thế bỏ bớt tình tiết ở giữa đi.”
Tiêu Sơ Hạ: “...”
Câu nói ta đã nhìn thấy tương lai rồi khiến nàng ta không biết nên nói cái gì cho ổn.
Im lặng một lát, Tiêu Sơ Hạ cũng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến thế nào nàng ta lại gật đầu đồng ý, có lẽ là bị vẻ trấn định của Phương Hưu làm dao động nhỉ.
“Nhớ lấy, tên của ngươi, ta chỉ nói một lần, còn nữa nghe xong đừng có khóc, bởi vì lát nữa ta còn có nhiệm vụ giao cho ngươi, nếu ngươi khóc thì về phòng mình mà khóc.”
“Ai thèm khóc hả? Ta lớn thế này rồi, có gì mà phải khóc.” Tiêu Sơ Hạ nổi cáu.
Phương Hưu im lặng nhìn nàng ta: “Mong ngươi nói được làm được, trong tương lai, ngươi khóc ướt hết cả giường của ta.”
Cũng không biết Tiêu Sơ Hạ hiểu quá nhiều thứ hay là trí tưởng tượng của nàng ta tương đối phong phú.
Đêm khuya, khách sạn, nam nữ, giường, khóc, ướt,... Liên tưởng mấy thứ này lại với nhau khiến mặt nàng ta đỏ rực.
Cùng lúc đó trong lòng nàng ta cũng nảy sinh cảm giác cực kỳ quái lạ, cảm giác này không thể nói rõ được, một người nói với ngươi sau này ngươi sẽ làm gì, lại còn để người trong cuộc nghe được, cảm giác này thật đúng là không nói thành lời.
“Ngươi là Tiêu Sơ Hạ.” Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu cắt đứt dòng liên tưởng của Tiêu Sơ Hạ.
Vừa nói xong ba từ, cơ thể Tiêu Sơ Hạ lập tức run lên giống như nỗi đau nào đó được ẩn giấu trong huyết mạch bị thức tỉnh, cảm giác xa lạ nhưng lại hết sức quen thuộc trào dâng.
Sự cảm động kỳ lạ xộc lên mắt khiến nàng ta bất giác muốn khóc.
Nhưng nước mặt sắp ứa ra, nàng ta lại liếc thấy người đàn ông trước mắt đang nhìn mình chằm chằm bằng vẻ mặt bình tĩnh.
Không biết có phải do ảo giác hay không, nàng ta luôn cảm thấy trong sự bình tĩnh của đối phương còn có thêm cả sự chế nhạo nữa.
Điều này khiến Tiêu Sơ Hạ bùng lửa giận, nàng ta cố nén nước mắt.
“Nhìn gì mà nhìn, ta không khóc đâu.”