Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 368 - Chương 368: Phương Hưu, Ngươi Cất Ta Trong Túi Làm Gì

Chương 368: Phương Hưu, ngươi cất ta trong túi làm gì Chương 368: Phương Hưu, ngươi cất ta trong túi làm gì

“Tốt nhất là như thế, bây giờ bắt đầu làm việc đi.”

Lúc này vẻ ngoài của Phương Hưu như một ông chủ xấu bụng không mảy may quan tâm tới cảm xúc của nhân viên mà chỉ biết bòn rút.

“Tối nay, ngươi muốn để ta làm gì, đừng bảo là...”

“Im miệng, thu những suy nghĩ xấu xa của ngươi lại, bây giờ ta nói, ngươi làm, hiểu chưa hả?”

Tiêu Sơ Hạ bị quát, cả người sửng sốt, nàng ta khó tin chỉ vào chính mình: “Ta xấu xa ư!? Ngươi...”

“Bây giờ lợi dụng năng lực của ngươi biến bản thân nhỏ lại, sau đó che đi hơi thở toàn thân, đừng để ta nói đến lần thứ hai.”

Thấy ánh mắt bình tĩnh không nể nang ai của Phương Hưu, Tiêu Sơ Hạ ấm ức bĩu môi, nàng ta vừa không ngừng nguyền rủa Phương Hưu không tìm được lão bà, vừa ngoan ngoãn làm theo.

Chỉ thấy ánh sáng yếu ớt lóe lên, cảnh tượng thần kỳ xuất hiện.

Tiêu Sơ Hạ lúc đầu còn cao gầy mảnh khảnh thu nhỏ lại bằng tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được, cuối cùng biến thành một người tí hon to bằng bàn tay, giống như món đồ thủ công tinh xảo.

“Ta có thể thu nhỏ lại thế này là hết cỡ rồi, bây giờ thu nhỏ xong rồi, sau đó thì sao?” Tiêu Sơ Hạ bực bội nói.

Còn chưa đợi nàng ta phản ứng lại, Phương Hưu trực tiếp túm lấy Tiêu Sơ Hạ to như món đồ thủ công bỏ vào trong túi.

Tiêu Sơ Hạ không ngừng gào thét.

Chủ yếu là nàng ta quá nhỏ, một bàn tay của Phương Hưu là có thể túm trọn cơ thể nàng ta, bây giờ chỗ nào được sờ, chỗ nào không được sờ hắn đều sờ hết cả rồi.

Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay đối phương, mặt Tiêu Sơ Hạ đỏ ửng.

Sau khi bị bỏ vào túi, nàng ta không ngừng kêu gào: “Phương Hưu, ngươi nhét ta vào túi làm gì?”

“Yên lặng nào, sắp có người tới rồi, bây giờ ngươi không được phát ra bất kỳ âm thanh nào, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ thả ngươi ra.”

Tiêu Sơ Hạ thấy Phương Hưu nói vừa nghiêm túc, vừa thần bí như thế thì đoán ra chắc chắn hắn đã tiên tri được gì đó, mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng cuối cùng nàng ta vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, ôm gối, ngồi trong túi.

Căn phòng lại lần nữa im lặng.

Cứ thế khoảng mười phút, khi Tiêu Sơ Hạ đợi đến mất kiên nhẫn.

Cộc cộc cộc...

Cửa phòng bị gõ.

Tiêu Sơ Hạ lại lần nữa nhìn thấy sự thần kỳ của tiên tri, nói có người đến là có người đến thật.

“Phương Hưu...”

Giọng Tôn Đức Hoa vang lên bên ngoài, lạch cạch.

Cửa được mở ra.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện, Tôn Đức Hoa sửng sốt, còn chưa đợi hắn ta phản ứng lại, cái người cao lớn kia đã nói.

“Ngươi đến sớm hơn lần trước hai phút.”

Giọng điệu bình tĩnh của Phương Hưu khiến Tôn Đức Hoa càng thêm sửng sốt, lần trước?

Lần này là do Phương Hưu đẩy nhanh tốc độ, lại thêm thời gian lãng phí trên người Sở Phong cũng ít hơn nên xảy ra hiệu ứng cánh bướm, vì thế Tôn Đức Hoa đến sớm hơn.

“Vào đi Tôn Đức Hoa.”

Vừa mới dứt lời, Tôn Đức Hoa hoàn toàn phản ứng lại, trong mắt hiện lên sự kiêng dè.

Hắn ta theo Phương Hưu vào phòng, thăm dò hỏi: “Phương tiên sinh tiên tri thấy ta đến đây sao?”

“Không sai, ta không chỉ tiên tri thấy ngươi đến đây mà còn biết trước...”

Xoạt!

Giống như lần trước, Tôn Đức Hoa chỉ nói một nửa, lần này Phương Hưu cũng ăn miếng trả miếng, hắn nói một nửa để khiến đối phương hứng thú, sau đó quả quyết ra tay.

Huyết đồng trong mắt phải đột nhiên mở ra, lóe ánh sáng đỏ chói mắt trong bóng tối.

Trong tình huống không lường trước được, mặt Tôn Đức Hoa biến sắc, hắn ta lập tức trúng chiêu.

Mặc dù lúc này hắn ta vẫn giữ cảnh giác nhưng chính vì hắn ta nhìn chằm chằm mọi cử động của Phương Hưu nên mới trực tiếp nhìn thẳng vào huyết đồng.

Tôn Đức Hoa bị trúng chiêu của huyết đồng xong chỉ cảm thấy đầu mình bị bổ mạnh một búa, hoảng loạn mất khống chế.

Cao thủ so chiêu, chỉ một tích tắc mơ màng thôi cũng đủ để lật ngược tình thế.

Tình hình bây giờ đúng như vậy.

Sau khi Tôn Đức Hoa hoàn hồn lại, hắn ta không kịp làm bất kỳ hành động nào khác.

Soạt!

Ánh bạc lóe lên, con dao phẫu thuật lạnh lùng cắm vào cổ hắn ta.

“A!!!”

Tiếng hét thê thảm phá vỡ đêm đen, trực tiếp đánh thức người ngồi đầy khách sạn.

Phương Hưu không ngăn hắn ta hét bởi vì hắn đang đợi Ôn Dương.

Chẳng mấy chốc Tôn Đức Hoa đã chết, mọi chuyện diễn ra như lần trước, Ôn Dương dẫn theo đội ngũ xuất hiện.

Đương nhiên Phương Hưu thoải mái đeo còng tay lên rồi rời đi với Ôn Dương.

Lên xe.

Ôn Dương vẫn nói những lời vờ vịt như trước đó.

“Kỹ năng diễn xuất vẫn nát như cũ.” Phương Hưu cười chế nhạo.

Ôn Dương sửng sốt: “Phương tiên sinh, ngươi nói lời này có ý gì?”

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian diễn kịch nữa, ta đã nhìn thấy tương lai rồi.”

Vừa mới dứt lời, Ôn Dương lập tức xé bỏ lớp ngụy trang, hắn ta nở nụ cười gian ác.

Bình Luận (0)
Comment