Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 369 - Chương 369: Ta Đã Cho Ngươi Nói Chuyện Chưa ? (1)

Chương 369: Ta đã cho ngươi nói chuyện chưa ? (1) Chương 369: Ta đã cho ngươi nói chuyện chưa ? (1)

“Nhìn thấy tương lai thì sao nào? Phương Hưu, khi ngươi đeo còng tay lên, ngươi đã là miếng thịt nằm trên thớt rồi.”

Nói xong hắn ta ấn điều khiển từ xa ở trong túi.

“Ha ha ha... Phương Hưu, cảm nhận được chưa, đây là Ức Linh tề vô cùng quý giá, chỉ một chút thôi là đủ để ngươi làm người bình thường một tiếng đồng hồ, bất kể ngươi có lá bài tẩy gì cũng không thể gây ra được sóng gió.”

Đối mặt với Ôn Dương đang cười lạnh, Phương Hưu vẫn bình thản như cũ, thậm chí hắn còn thờ ơ hỏi ngược lại: “Nói không sai, vậy ngươi cảm nhận được chưa?”

Ôn Dương sửng sốt, ta cảm nhận được gì cơ? Ta nên cảm nhận được gì?

Còn chưa đợi hắn ta kịp phản ứng lại, phần đùi đột nhiên truyền tới cảm giác đau như bị kim châm, sau đó cảm giác kiệt sức truyền khắp cơ thể, linh tính biến mất hết giống như thành người bình thường.

“Gì cơ!? Sao có thể chứ! Đây là... Ức Linh tề!”

Sắc mặt Ôn Dương kinh hãi đến điên cuồng, hắn ta vội cúi đầu nhìn đùi mình, chỉ thấy sợi tóc trắng mảnh đang quấn lấy cây kim, lặng lẽ đâm vào đùi hắn ta.

Kim tiêm kia muốn quen thuộc bao nhiêu thì quen thuộc bấy nhiêu, hóa ra không biết từ khi nào, còng tay đã được mở ra, mà cơ quan trên đó cũng được phá giải, bên trong toàn là tóc trắng.

Không sai, sau khi lên xe, Phương Hưu đã lợi dụng tóc trắng đâm vào còng tay, phá giải cơ quan bên trong, thành công lấy được Ức Linh tề ra.

Mặc dù còng tay được chế tạo từ thép tâm linh, vô cùng cứng rắn nhưng phá giải cơ quan và giải khóa đều dùng kỹ xảo, không cần phá hỏng.

“Bây giờ ngươi biết nhìn thấy tương lai có thể làm gì chưa?” Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên.

Ngôn Trường Thọ cũng không hổ là ngự linh sư của tổng bộ, dù trong tình huống bị mất hết linh tính, hắn ta vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt lóe lên, trong lòng không ngừng tính toán.

Chỉ thấy hai tay hắn ta đánh vô lăng, định tạo chút phiền phức cho Phương Hưu để mình chạy thoát.

Mặc dù mất đi linh tính nhưng sức mạnh cơ thể vẫn vượt xa người thường, dù cho nhảy xuống khỏi chiếc xe đang chạy với tốc độ cao, hắn ta cùng lắm là bị thương nhẹ chứ không nguy hiểm tính mạng.

Không thể không nói, kế hoạch của hắn ta rất hoàn mỹ nhưng lúc hắn ta bắt đầu thực hiện bước đầu tiên, kế hoạch này đã chết từ trong trứng nước rồi.

Bởi vì hắn ta không thể xoay được vô lăng.

“Cái gì?!”

Hắn ta nhìn vô lăng, chỉ thấy vô số sợi tóc trắng quấn chặt bên trên, cố định lấy nó.

Không chỉ có thế, đám tóc trắng kia còn không ngừng điều khiển vô lăng để tránh xảy ra tai nạn xe cộ.

Hắn ta muốn đạp phanh xe cũng vô dụng, phanh xe bị tóc trắng giữ rồi, vốn không đạp xuống được, thậm chí đến cửa xe cũng bị khóa cứng.

Nếu như có thể dùng linh lực, đương nhiên hắn ta sẽ chống lại được tóc trắng nhưng bây giờ toàn bộ linh lực biến mất, hắn ta giống người bình thường hệt như ba ba trong rọ, mọi phản kháng đều là dã tràng xe cát.

Cuối cùng Ôn Dương chỉ đành nhìn Phương Hưu bằng ánh mắt kiêng dè.

“Phương Hưu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Nếu đã nhìn thấy tương lai, hẳn là ngươi nên biết ta chính là người của đội trưởng Ngôn, ở tổng bộ, nếu ngươi dám đụng đến ta, đội trưởng Ngôn sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Phương Hưu hờ hững nhìn hắn ta, chẳng muốn đáp lời bởi vì người chết không xứng nói chuyện với hắn.

Hắn thuận tay khống chế tóc trắng, cướp lấy điện thoại Ôn Dương giấu trong túi áo, hoàn toàn hủy diệt mọi hy vọng của đối phương.

“Đến lượt ngươi làm việc rồi.”

Phương Hưu nói rồi móc Tiêu Sơ Hạ từ trong túi ra, sau đó đặt nàng ta ngồi trên ghế bên cạnh.

Ánh sáng lóe lên, Tiêu Sơ Hạ bản tí hon từ từ lớn lên với tốc độ mắt thường cũng trông thấy, nàng ta lại lần nữa biến thành dáng vẻ trẻ trung, cao gầy.

Sau khi xuất hiện, nàng ta lại nhìn Phương Hưu bằng ánh mắt phức tạp, xen lẫn chút lo lắng.

“Rốt cuộc ngươi nhìn thấy gì trong tương lai? Hắn ta là người của tổng bộ đấy, đừng bảo ngươi muốn giết hắn ta đấy nhé.”

“Yên tâm đi, hắn ta là kẻ phản bội, hơn nữa ta không giết hắn ta, sẽ có người thay là ra sức thôi.”

Nghe Phương Hưu bình tĩnh nói thế, trái tim Ôn Dương tự nhiên có cảm giác không lành.

“Phương Hưu, đến cùng thì ngươi muốn làm gì! Ta...”

“Đúng là lắm mồm.”

Phương Hưu trực tiếp khống chế tóc trắng, bịt kín miệng hắn ta lại.

Sau đó hắn quay đầu nhìn Tiêu Sơ Hạ.

“Ngươi biến hắn ta thành dáng vẻ của ta đi.”

Tiêu Sơ Hạ ngẩn ra, nhìn Ôn Dương bị khống chế, nàng ta bình tĩnh nói: “Năng lực nói dối của ta không phải vạn năng, ta có thể biến đổi chính mình vì ta sẽ không kháng cự lại năng lực của bản thân, nhưng nếu như thay đổi người khác, đầu tiên người này không thể kháng cự, một khi trong lòng hắn ta không muốn tiếp nhận, độ khó sẽ tăng lên gấp bội.”

Bình Luận (0)
Comment