Phương Hưu gật đầu: “Chuyện này đơn giản thôi, ta sẽ không cho hắn ta chống đối.”
Vừa mới dứt lời, hắn trực tiếp đập cán dao phẫu thuật vào sau gáy Ôn Dương, Ôn Dương lập tức ngất đi.
Sau đó Phương Hưu trực tiếp đi vào mộng, tạo ra một mộng cảnh để ý thức của Ôn Dương bị nhốt chặt trong cơ thể của hắn ta.
Lúc này Ôn Dương giống như bị biến thành người thực vật có ý thức, rõ ràng hắn ta có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài nhưng lại mất đi quyền khống chế cơ thể.
“Bây giờ dùng năng lực của ngươi lên người hắn ta, biến hắn ta thành dáng vẻ của ta, ngoài ra tạo ra một nhân cách giả trên cơ thể hắn ta, không cần phức tạp quá, có thể khống chế cơ thể, giao lưu đơn giản là được.”
Tiêu Sơ Hạ gật đầu làm theo.
Nàng ta đặt tay lên người Ôn Dương, miệng không ngừng lẩm bẩm, chẳng mấy chốc, ánh sáng trên người nàng ta lóe lên rồi chậm rãi bao phủ Ôn Dương.
Sắc mắt Tiêu Sơ Hạ tái đi bằng mắt thường cũng nhìn thấy được.
Sau đó nàng ta thu tay về, Ôn Dương cũng hoàn toàn biến thành dáng vẻ của Phương Hưu. Lúc mở mắt ra, hắn ta lặng lẽ ngồi trên ghế như một người máy.
Mà Ôn Dương thực sự chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình bị Phương Hưu khống chế mà không có sức phản kháng.
“Tốt lắm.”
Phương Hưu hài lòng gật đầu.
“Giao quyền khống chế nhân cách giả cho ta.”
Sau một loạt thao tác, Phương Hưu hoàn thành hết công tác chuẩn bị, còn hắn biến thành dáng vẻ của Ôn Dương.
“Đúng rồi, có lẽ ngươi sẽ chết trong tay Ngôn Trường Thọ nhưng linh tính của ngươi không thể để lãng phí thế được, cống hiến cho ta đi.”
Nói xong, trước ánh mắt kinh hãi của Tiêu Sơ Hạ, lòng bàn tay trái của Phương Hưu rách ra, cái miệng đầy răng dữ tợn lộ ra, đặt trên người Ôn Dương, nó lạnh lùng nuốt chửng linh tính của đối phương.
40%!
Linh tính của Phương Hưu đã đạt được 40%, chỉ còn một phần trăm nữa là lên đến tam giai!
Một phần trăm này như một chướng ngại, rõ ràng nuốt hết gần một nửa linh tính của Ôn Dương đã đạt tới 40% rồi nhưng sau khi nuốt hết sạch, linh tính vẫn chỉ là 40%.
Xem ra cần linh tính có chất lượng cao hơn.
Sau khi sắp xếp xong, chiếc xe nhanh chóng tới nơi giam giữ bí mật.
Phương Hưu biến thành dáng vẻ của Ôn Dương, đè chặt Ôn Dương biến thành dáng vẻ của Phương Hưu, hai người vào nhà giam.
Còn Tiêu Sơ Hạ trốn trong xe, không đi theo hắn.
Sau đó quá trình vẫn như lần trước, vị ngự linh sư biết biến thành người khác kia lại xuất hiện, đặt tay lên vai Ôn Dương, chậm rãi biến thành dáng vẻ của Phương Hưu.
Phương Hưu gật đầu với người đó rồi dẫn theo Ôn Dương mặt mày bình tĩnh rời đi.
Đến trang viên của Ngôn Trường Thọ.
Vì đã từng đi một lần nên Phương Hưu quen cửa quen nẻo.
Hắn đưa Ôn Dương vào phòng ăn, lại nhìn thấy Ngôn Trường Thọ đang ăn thịt người.
Lúc này Ngôn Trường Thọ vẫn còn lịch sự, chỉ là Ôn Dương đã đổi diện mạo với Phương Hưu thôi.
“Đội trưởng Ngôn, Phương Hưu đến rồi.” Phương Hưu nhắc nhở.
Ngôn Trường Thọ không nhanh không chậm đặt dao nĩa xuống, dùng khăn ăn trắng tinh lau vết máu trên khóe miệng, sau đó nhìn Ôn Dương cười nói: “Phương tiên sinh, mời ngồi.”
Nhân cách giả khống chế cơ thể Ôn Dương, chậm rãi ngồi xuống vị trí lần trước Phương Hưu ngồi, sau đó bình tĩnh nhìn Ngôn Trường Thọ.
Mà Phương Hưu thực sự trực tiếp lui ra khỏi phòng ăn, rời trang viên.
Hắn quay lại xe, nhắm mắt lại, xâm nhập vào mộng cảnh của Ôn Dương.
Ý thức của Ôn Dương còn đang bị giam trong mộng cảnh, nơi này tối đen, chỉ có một tấm kính khổng lồ đủ để nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Hắn ta điên cuồng đập mặt kính, liều mạng gào thét, muốn nhắc nhở Ngôn Trường Thọ bên ngoài nhưng tất cả đều vô ích.
Phương Hưu đến đã thu hút sự chú ý của hắn ta, Ôn Dương điên cuồng nhào tới chỗ Phương Hưu, thế nhưng sau đó cơ thể lại bị cố định đứng im tại chỗ.
Trong mộng, Phương Hưu là chúa tể.
“Phương Hưu! Ngươi là tên khốn! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!” Ôn Dương phát điên gào lên.
Miệng Phương Hưu lộ ra nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy.
“Cứ nhìn cho thật kỹ là được rồi.”
Bên ngoài, hắn ra lệnh cho nhân cách giả kia để nó nói chuyện với Ngôn Trường Thọ.
Lúc này Ngôn Trường Thọ vẫn giả vờ lịch sự, trên mặt là biểu cảm nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, hắn còn cầm ly thủy tinh bên cạnh, uống một ngụm máu tươi.
“Phương tiên sinh, mời dùng bữa, không biết ngươi thích ăn gì nên ta...”
“Ta đã cho ngươi nói chuyện chưa?”
“Phương Hưu” bình tĩnh nói.