Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 371 - Chương 371: Đùa Giỡn Ngôn Trường Thọ

Chương 371: Đùa giỡn Ngôn Trường Thọ Chương 371: Đùa giỡn Ngôn Trường Thọ

Ngôn Trường Thọ ngẩn ra, sau đó trong mắt hiện lên sự nguy hiểm.

“Xem ra Phương tiên sinh còn chưa nhìn rõ tình thế hiện giờ, được thôi, vậy ta...”

“Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng để ta nhìn rõ tình thế? Ngươi cũng chỉ là một phế vật không duy trì nổi hình người nữa thôi.

Ngươi đưa ta đến đây là vì mặt nạ nguyên sơ phải không?

Được thôi, ta rất dễ nói chuyện, chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin, dập đầu ba cái, nói không chừng ta sẽ mềm lòng, ban mặt nạ nguyên sơ cho ngươi.”

“Phương Hưu” lại nói tiếp.

Vừa dứt lời, không chỉ Ngôn Trường Thọ ngẩn ra mà đến cả Ôn Dương cũng sửng sốt.

Sắc mặt hắn ta điên cuồng thay đổi, hắn ta đã hiểu rõ mục đích của Phương Hưu.

“Phương Hưu! Ngươi là tên khốn! Ngươi muốn dùng thủ đoạn này để hại ta! Ta phải giết ngươi!!!” Ôn Dương giận điên người, hắn ta như con chó chỉ biết sủa ngậu lên.

Bên ngoài, Ngôn Trường Thọ lập tức nổi giận, hắn ta tức đến không duy trì nổi hình người nữa, nửa bên người trực tiếp hóa thành quỷ dị.

“Ha ha ha...” Hắn ta tức quá hóa cười: ‘Đúng là khiến người ta không ngờ tới, nhà tiên tri Phương Hưu đại danh đỉnh đỉnh lại cuồng vọng như thế!

Bắt ta quỳ xuống cầu xin ngươi? Bây giờ sống chết của ngươi đều nằm trong tay ta, ngươi còn dám kiêu căng thế sao, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Nói xong, một xúc tu đỏ tươi bắn ra khỏi cơ thể Ngôn Trường Thọ, cắm mạnh vào vai trái của Ôn Dương.

Cơn đau thấu tim trực tiếp truyền vào ý thức Ôn Dương.

Trong mộng, Ôn Dương kêu gào thảm thiết.

“A! A! Phương Hưu, thằng khốn nạn này! Ngươi dám hại ta thế sao!”

Bên ngoài.

“Phương Hưu” mặt mày bình tĩnh nhìn cái lỗ trên vai trái, nụ cười càng lúc càng châm chọc: “Chỉ có thế thôi? Vậy mà còn đòi nguyên sơ? Ngươi soi lại gương xem bản thân có xứng không?”

“Khốn kiếp!” Ngôn Trường Thọ lại gào lên giận dữ: “Hôm nay ta nhất định phải khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

Trong mộng.

Ôn Dương nhìn Ngôn Trường Thọ giận dữ, sắc mặt kinh hãi đến cùng cực.

“Không, không, không!!! Đội trưởng Ngôn! Là ta đây! Đừng mà!”

Xoạt xoạt xoạt!

Vô số xúc tu thò ra khỏi người Ngôn Trường Thọ, đáp lên trên người “Phương Hưu”.

Xúc tu kia như những con dao nhỏ không ngừng rạch lên người “Phương Hưu” rồi ngọ ngoạy trong máu.

Chỉ trong nháy mắt, “Phương Hưu” biến thành người máu, máu thịt lộ ra ngoài, thậm chí còn nhìn thấy cả xương trắng.

Mà thần kỳ là trên mặt “Phương Hưu” chẳng hề đau đớn mà chỉ có chế nhạo.

Miệng hắn còn không ngừng khoe khoang: “Nếu ngươi chưa ăn no thì ăn thêm chút đi, đêm nay còn dài, ta chậm rãi đợi ngươi.”

Ngôn Trường Thọ đã sắp mất đi lý trí rồi.

Hắn ta từng dày vò rất nhiều người nhưng đây là lần đầu gặp được kiểu người như “Phương Hưu”.

Nếu không phải nhìn thấy cảnh tượng thật, chỉ nghe tiếng thôi, người không biết còn tưởng “Phương Hưu” mới là người xử phạt.

Thế nhưng “Phương Hưu” vẫn huênh hoang nói.

“Không phải đó chứ, chỉ có vậy thôi sao? Đường đường là một trong năm đại đội trưởng của tổng bộ, đội trưởng Ngôn thế này là không ổn rồi.

Chẳng trách ngươi không thể làm tổng đội trưởng, khiến cơ thể biến thành quỷ dị để đổi lấy sức mạnh, kết quả vẫn là phế vật như cũ.”

Mặt Ngôn Trường Thọ lóe lên ý cười lạnh lùng.

“Phương Hưu, ngươi không cần diễn kịch nữa, ta đã biết mục đích của ngươi rồi, ngươi muốn lợi dụng cách này để được chết phải không? Làm thế ta sẽ không lấy được mặt nạ nguyên sơ nữa, ha ha, chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ biết, tất cả những dằn vặt ngươi phải chịu đều là phí công.

Ra đây đi, khống chế thân thể hắn đi.”

Sau khi Ngôn Trường Thọ ra lệnh, một chiếc đầu lâu trắng toát xuất hiện trong góc tường, bên dưới nó là vô số xúc tua trong suốt.

Nó trôi nổi trong không trung, sau đó chậm rãi bay qua chỗ “Phương Hưu”, cuối cùng đáp xuống đỉnh đầu hắn.

Xúc tu không ngừng ngọ ngoạy, đâm vào cơ thể “Phương Hưu”, mà điều thần kỳ là cơ thể Phương Hưu không hề có vết thương khi bị xúc tu đâm vào.

Giống như thứ đâm vào hắn là không khí.

Sau đó nhân cách giả trực tiếp bị quỷ dị khống chế, bắt đầu lấy mặt nạ nguyên sơ ra.

Nhìn thấy cảnh này, mắt Ngôn Trường Thọ hiện lên vẻ hưng phấn, hắn ta bất giác dùng lưỡi rắn liếm mép.

Sau đó...

Một giây, hai giây, ba giây...

Nụ cười trên mặt Ngôn Trường Thọ dần biến mất, thay vào đó là sự nóng nảy và giận dữ điên cuồng.

“Mặt nạ nguyên sơ đâu!!!”

Tiếng gào rống giận dữ sắp làm nóc nhà bay lên.

Quỷ dị đầu lâu kia chậm rãi rời khỏi cơ thể “Phương Hưu”. Nhân cách giả lại lấy được quyền khống chế.

Vẻ khinh miệt, chế nhạo lại lần nữa hiện lên.

“Mặt nạ? Mặt nạ gì? Ồ, ta nhớ ra rồi, hình như ta quên mất không mang theo rồi. Còn về quên ở đâu, nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, có lẽ ta sẽ nhớ ra đấy.”

“Ngươi! Muốn! Chết! Sao!!!”

Ngôn Trường Thọ hoàn toàn đánh mất lý trí, bình thường hắn ta cao cao tại thượng, đã bao giờ phải chịu cảnh bị coi thường đến nửa tiếng thế này?

Bình Luận (0)
Comment