“Xương ngươi cứng lắm phải không, hôm nay ta phải xem xem ngươi cứng đầu cứng cổ thế nào, ta sẽ đưa ngươi đến phòng xử hình, ở đó ta cất giấu hàng trăm hình cụ quý báu, hôm nay ta phải dùng hết một lượt trên người ngươi!”
Trong mộng cảnh.
Vẻ mặt kinh hoàng của Ôn Dương không từ ngữ nào có thể hình dung được, hắn ta sắp phát điên lên rồi.
“Không không không! Đội trưởng Ngôn, xin ngươi, đừng mà, ta không phải Phương Hưu, ta là Ôn Dương!”
Lời cầu xin của hắn ta hoàn toàn không có tác dụng gì, ngược lại “Phương Hưu” ở bên ngoài vẫn bị mang tới phòng xử hình trong trạng thái kiêu ngạo.
Hắn khinh thường nhìn hình cụ muôn hình vạn trạng, miệng vẫn cười nhạo khinh bỉ: “Chỉ có tí đồng nát sắt vụn này thôi mà còn có mặt mũi bảo là báu vật?
Ta thấy ghế con hổ kia cũng không tệ, thử nó trước đi.”
“Phương Hưu” còn chọn cả hình cụ.
“Không, cầu xin ngươi! Phương Hưu, ta cầu xin ngươi, đừng để hắn ta nói chuyện nữa.”
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu thảm thiết của Ôn Dương lại vang vọng khắp mộng cảnh.
Có điều tiếng kêu thảm thiết truyền ra lại biến thành những lời lẽ khinh miệt trong miệng “Phương Hưu”.
Mà Phương Hưu thực sự đã lặng lẽ rời đi.
Ý thức thông qua mộng cảnh quay về cơ thể.
Không phải hắn không muốn tiếp tục khống chế mà là vị cơ thể Ôn Dương bị hành hạ quá ác, xuất hiện phản ứng căng thẳng, không ngừng ngất đi, vì thế hắn rời đi luôn.
Sau khi ý thức quay về cơ thể, Phương Hưu mang theo dáng vẻ của Ôn Dương đi vào phòng giam giữ.
Còn Tiêu Sơ Hạ bị hắn nhét trong túi.
Sau đó hắn dẫn theo ngự linh sư biến thành chính mình lên xe.
Theo kế hoạch ban đầu của đám Ngôn Trường Thọ lúc này Ôn Dương sẽ đưa Phương Hưu giả về khách sạn.
Để ngày mai đi giết bộ trưởng tổng bộ.
Chiếc xe nhanh chóng lái tới khách sạn, đợi khi xung quanh không còn chiếc xe nào khác, tóc đen của Phương Hưu trực tiếp biến thành tóc trắng rồi trong nháy mắt đã xuyên qua ngự linh sư giả mạo mình.
Ngự linh sư kia mới nhị giai, hơn nữa năng lực thiên về phụ trợ, năng lực chiến đấu chính diện không mạnh, lại thêm hắn ta luôn cho rằng người trên xe là Ôn Dương, vì thế không hề phòng bị, cho nên bị giết trong nháy mắt.
Sau khi giết xong, Phương Hưu cắn nuốt linh tính của hắn ta rồi lấy Tiêu Sơ Hạ ra.
“Bây giờ ngươi biến thành dáng vẻ của ta, ta đưa ngươi về khách sạn.”
Tiêu Sơ Hạ nhìn Phương Hưu, vẻ mặt phức tạp, mặc dù nàng ta không biết tất cả hành động tối nay Phương Hưu làm để làm gì nhưng rõ ràng là nàng ta đang trong một kế hoạch bí mật, nàng ta luôn có cảm giác như lên thuyền cướp biển.
Bây giờ muốn xuống thuyền cũng muộn rồi, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn biến thành dáng vẻ của Phương Hưu, sau đó bị đưa về khách sạn.
Mà Phương Hưu mang theo dáng vẻ của Ôn Dương lại lái xe tới tổng bộ.
Có điều lần này người lái xe không phải hắn mà là thuộc hạ của hắn, bởi vì hắn không biết tổng bộ ở đâu.
Còn về chuyện tới tổng bộ, thuộc hạ của hắn hoàn toàn không hề nghi ngờ.
Bởi vì vừa rồi, Ôn Dương bắt tiên tri Phương Hưu, mặc dù có đủ thủ tục, ghi chép lại nhưng về tình về lý, chuyện này vẫn phải báo cáo lên tổng bộ.
Nửa tiếng sau, xe lái đến một quân khu bí mật, bốn phía là tường cao chăng lưới điện, còn có vô số binh sĩ được vũ trang đầy đủ đi tuần.
Ôn Dương được thuộc hạ dẫn đi, hai người vượt qua tầng tầng lớp lớp hàng bảo vệ, cuối cùng cũng vào được tổng bộ.
“Ngươi đợi ở đây, ta vào báo cáo.” Phương Hưu nói với thuộc hạ.
Thuộc hạ gật đầu rồi lặng lẽ đến cạnh xe hút thuốc.
Đây là lần đầu Phương Hưu vào tổng bộ.
Tổng bộ được trang hoàng đơn giản hơn tưởng tượng, giống như phòng làm việc bình thường, trừ diện tích có hơi lớn ra thì gần như không nhìn ra chỗ nào khác biệt.
Nhưng Phương Hưu nhạy bén nhận ra, nơi đây được bảo vệ sâm nghiêm, đến đâu cũng thấy đủ thiết bị giám sát tiên tiến và cả nhưng dòng chữ khó hiểu được khắc trên thép tâm linh.
Lúc này đã khuya khoắt, trong tổng bộ vẫn có không ít phòng làm việc còn sáng đèn, ánh đèn hắt qua cửa thủy tinh, lờ mờ nhìn thấy rất nhiều nhà điều hành đang đọc tư liệu và liên lạc với ngự linh sư ở tiền tuyến.
Chuyện quỷ dị xảy ra không phân biệt ngày đêm.
Tổng bộ quản lý ngự linh sư toàn quốc, đương nhiên có không ít nhiệm vụ.
Trên đường đi Phương Hưu gặp không ít đồng nghiệp chào hỏi với mình, hắn chỉ gật đầu.
Đợi đến khi ít người, hắn mới tìm một người hỏi: “Bộ trưởng còn ở đơn vị sao?”
“Còn, đang trong phòng làm việc đấy.”
Có được vị trí của bộ trưởng, Phương Hưu bắt đầu tìm kiếm phòng làm việc bộ trưởng tổng bộ.
May mà văn phòng bộ trưởng khá bắt mắt nên không tốn nhiều thời gian lắm.
Hắn tới trước cửa phòng làm việc, bên trong loáng thoáng truyền ra giọng nói đôn hậu của người đàn ông, hình như người kia đang nói chuyện điện thoại.
Phương Hưu dùng cảm ứng, phát hiện bên trong phòng chỉ có một người, hắn nhíu mày, bước lên gõ cửa.